Chuyện đến đây đã đi vào bế tắc, được một lúc thì có người quay đầu hướng vào khách sạn, nếu không phải vấn đề của nhà cung cấp thực phẩm thì chỉ có thể là vấn đề của khách sạn. Dấu hiệu cho thấy dư luận đã đảo chiều trong một thời gian.
Rất may là các bộ phận liên quan vẫn đang điều tra, không ai dám đưa ra kết luận khi chưa được ủy quyền.
Tuy nhiên, Triệu Văn Vương đã ích kỷ đến thăm các nhà máy sản xuất nguyên liệu thủy sản này dưới sự sắp xếp của Mặc Tu Nhân, và bí mật hỏi thăm những người dân xung quanh bạn.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Triệu Văn Vương cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Anh ta gọi cho Mặc Tu Nhân: “Tổng nhà máy sản xuất nguyên liệu thủy sản của công ty họ đã không phát giám đốc Mặc, công ty cung cấp nguyên liệu thực phẩm Minh Quang, thực sự là đang gặp vấn đề. Một số hiện ra vấn đề, bởi vì mọi người đều không biết rằng có một nhà máy khác trong gia đình họ đó không chính quy rõ ràng. Tôi đã tìm hiểu về nhà máy sản xuất nguyên liệu thủy sản không thường xuyên với một người dân gần đó. Nhà máy nguyên liệu đó nằm gần nhà máy nguyên liệu thủy sản thành Tây mà anh đã kiểm tra hôm qua. Người ta nói rằng nó ban đầu là hầm lạnh và sau này được mua lại bởi công ty cung cấp nguyên liệu thực phẩm Minh. Quang, khi công ty mua lại, ai cũng nghĩ hải sản họ đặt ở đó phải là hải sản đông lạnh, nhưng không ai nghĩ rằng các kho hàng xung quanh đều là hải sản, nhưng vì không chính quy và không có giấy phép vệ sinh, quá trình chế biến rất thô sơ, tuy nhiên, sản phẩm cuối cùng sẽ được sử dụng làm nguyên liệu cho một số nhà máy khác và gửi đến các khách sạn lớn!”
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân rất nghiêm nghi, một cửa hàng đen tối như vậy có thể đã mở lâu như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện, công nhận là có chút bản lĩnh.
Anh trịnh trọng: “Cậu có chắc về điều này không?” Triệu Văn Vương gật đầu: “Rất chắc chắn, hiện tại tôi đang ở gần khu nhà ở gần nhà máy đó!”
Mặc Tu Nhân trịnh trọng nói: “Cậu ở ngay đó, đừng chạy lung tung, cẩn thận đánh rắn động cỏ, gửi địa chỉ cho tôi, hiện tại tôi sẽ gọi cảnh sát và đưa người đi kiểm tra nhà máy hải sản!”
Triệu Văn Vương nói: “Được rồi, tôi đã gửi địa chỉ cho anh rồi, xem qua đi, Tổng giám đốc Mặc!”
Mặc Tu Nhân nhìn thấy một tin nhắn Zalo gửi đến, đó là địa chỉ của Triệu Văn Vương. Anh “Ừm” một tiếng: “Tôi đã nhìn thấy nó rồi. Cậu phải chú ý đến an toàn. Sau khi tìm thấy, hãy cẩn thận vì bọn họ lại giở thói cho cùng cắn giậu!”
Triệu Văn Vương nói: “Tổng giám đốc Mặc, tôi hiểu được tôi sẽ cẩn thận hơn, anh cũng vậy, người ở Nha Trang đây, không thể tin tưởng được!”
Tất nhiên Mặc Tu Nhận biết điều đó là không đáng tin, ngay cả quản lý khách sạn cũng bỏ chạy, không ai biết những người bên dưới đang nghĩ gì.
Mặc Tu Nhân chưa bao giờ là người dài dòng, nhưng hôm nay anh lại lo lắng không thể giải thích được cho Triệu Văn Vương: “Triệu Văn Vương, cậu về trước không được. Tôi sẽ đưa người đến đó kiểm tra. Linh cảm của tôi hôm nay có gì đó không tốt cho lắm. Cậu cử đợi ở đó, tôi lo lång..."
Mặc Tu Nhân chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy bên kia điện thoại có người hét lên: “Chính là thằng nhóc đó!”
Thần kinh của Mặc Tu Nhận ngay lập tức thắt lại, tiếng gậy gộc vang lên từ đầu kia của điện thoại một lúc, sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức chìm xuống: "Triệu Văn Vương, Triệu Văn Vương...”
Triệu Văn Vương không đáp lại, hai giây sau liền cúp điện thoại.
Vẻ mặt bình tĩnh, Mặc Tu Nhân nhanh chóng nghĩ tới nguy hiểm, nhìn vị trí mà Triệu Văn Vương đã cho, sau đó gọi điện báo cảnh sát.
Mặc Tu Nhân giờ phút này có chút hối hận, đáng ra anh nên để cho Triệu Văn Vương rời đi càng sớm càng tốt.
Những cuộc kiểm tra công khai như vậy và những chuyến thăm không báo trước để tìm ra các hắc điểm và cửa hàng đen không phải là hiếm.
Có một số phóng viên thời sự xã hội thường xuyên lui tới, không báo trước nhưng đồng thời hành vi đó cũng rất nguy hiểm, băng nhóm kinh doanh hàng lậu buôn bán trái phép, khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị bắt, do đó khi bị những người có thân phận như cảnh sát hoặc phóng viên phát hiện, rất có thể chúng sẽ lại giở thói chó còn cắn giậu.
Triệu Văn Vương tuy rằng không phải những người có thân phận như vậy, tuy nhiên, anh ta đã bị bắt, đám người sợ là anh ta sẽ gây ra tai bay vạ gió, có thể sẽ không buông tha cho anh ta.
Nghĩ đến điều này, trái tim của Mặc Tu Nhân càng thêm chìm xuống.
Khi Mặc Tu Nhân đang đi đến nhà máy hải sản không chính quy đó với cảnh sát, anh ta nhận được một cuộc gọi lạ.
“Tổng giám đốc Mặc, trợ lý của anh nằm trong tay chúng tôi!” Bên kia thẳng vào vấn đề.
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Anh muốn làm gì?”
Bên kia giễu cợt: “Chúng tôi có thể làm gì, trợ lý của anh nhìn thấy điều không nên thấy, chúng tôi cũng không muốn điều này, làm anh mất thể diện, anh xem rồi đưa tiền cho bọn tôi, bọn tôi sẽ thả người!”
“Anh muốn bao nhiêu?” Mặc Tu Nhân nói với một giọng trầm.
“Không nhiều lắm, mười lăm tỉ làm được!” Bên kia cao giọng ngạo nghễ, không biết tại sao, Mặc Tu Nhân luôn cảm thấy bên kia dường như không có hướng tới số tiền mười lăm tỉ.
Anh lắc đầu: “Mười lăm tỉ thì được, nhưng bây giờ trong người tôi không có tiền mặt, đến lúc sẽ một bên thả người, một bên sẽ chuyển tiền được không?”
Bên kia cười khúc khích: “Không sao, nhưng nếu muốn cứu ai đó, tốt hơn hết anh nên tự mình đến. Trợ lý của anh nên cho anh biết địa chỉ, tôi sẽ không nói nhiều những điều vô ích!”
Nói xong tóc liền cúp điện thoại.