Tề Bạch Mai ngước mắt nhìn Bạch Cẩm Sương với biểu cảm áy náy tự trách, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cẩm Sương, tớ thực sự xin lỗi! Mẹ tớ nói cậu như vậy, cậu còn nói giúp tớ nữa, thật là..”
Tề Bạch Mai nghẹn ngào nói không thành lời.
Bạch Cẩm Sương thở dài, nghiêm túc nhìn Tề Bạch Mai: “Thôi nào, cậu đừng xin lỗi nữa, giống như lời Mặc Tụ Nhân đã nói, chuyện này dừng ở đây đi, tớ không mắng cậu cũng không trách cậu!”
Tề Bạch Mai thở dài, giọng cô có chút lo lắng: “Tớ cũng không ngờ mọi chuyện sẽ ra như vậy, chờ lát nữa tớ về nhà, nhất định sẽ nói sự thật với mọi người trong nhà, để mọi người xin lỗi cậu, sau này sẽ không.”
Bạch Cẩm Sương cắt ngang lời cô ấy: “Thôi được rồi, tớ không cần, tớ không cần gia đình cậu xin lỗi tớ, cậu cũng đừng để chuyện này ở trong lòng, tuy chúng ta là bạn bè nhưng sau này có lẽ cũng sẽ không làm gì liên quan tới mẹ cậu nữa, cho nên tớ không sợ bà ấy nghĩ sai về tớ, quan. trọng là suy nghĩ của cậu về tớ, tớ biết trong lòng cậu vẫn tin tưởng tớ, như vậy là quá đủ rồi!”
Hai mắt Tề Bạch Mai đỏ lên như mắt thỏ, đáng thương nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cầm Sương, cậu làm tớ muốn khóc quá, cậu tốt như vậy, rõ ràng là cậu đang phải chịu oan ức lại còn quay sang an ủi lại tớ!”.
Bạch Cẩm Sương cười mỉm: “Bởi vì tớ đã nghĩ kĩ rồi! Hơn nữa, cậu cũng bị thương, sao tớ có thể làm cậu đau khổ hơn được chứ? Dù sao lúc đó tớ cũng tức giận, bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi, với lại không phải là Mặc Tu Nhân cũng giúp tớ trút giận rồi sao?”.
“Anh ấy không kiềm chế được mình, suýt chút nữa làm mẹ cậu bị thương, cậu còn không giận anh ấy thì thôi!”.
Tề Bạch Mai nghe cô ấy nói những câu này cũng có chút ngại ngùng, mặc dù hành động của Mặc Tu Nhân cũng hơi quá đáng.
Nhưng nếu cô đặt mình vào vị trí của anh ấy, cô cũng có thể hiểu tại sao Mặc Tu Nhân lại tức giận như vậy.
Tề Bạch Mai và Bạch Cẩm Sương đều không phải kiểu người khó nói chuyện, nói xong những chuyện này, họ cảm thấy không khí trở nên thoải mái hơn.
Mặc Tu Nhân theo Vân Thành Nam đi điều tra hồ sơ, anh tra ra được thông tin của người phụ nữ kia, cô ấy là một người nổi tiếng trên mạng, tên là Tiêu Cẩn Như, có vẻ ngoài rất giống Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân đưa tin tức và địa chỉ của Tiêu Cẩn Như và Lý Khải cho Triệu Khiêm, yêu cầu anh tìm ra hai người này trước, rồi anh sẽ bắt được người đứng sau xúi giục họ.
Mặc Tu Nhân làm xong chuyện này, anh đến phòng bệnh của Tề Bạch Mai để đón Bạch Cẩm Sương.
Tề Bạch Mai bị thương, không thể xuất viện, Mặc Tu Nhân chỉ có thể cùng Bạch Cẩm Sương đi ăn cơm với Lâm Kim Thư.
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương nói Lâm Kim Thư thích ăn đồ ăn của Hoa Nam, nên ba người cùng nhau đi tới Tây Minh Vũ.
Bạch Cẩm Sương vừa ngồi vào ghế, đột nhiên nghĩ đến ngày lễ thất tịch đó, cô cùng Sở Tuấn Thịnh đi tới Tây Minh Vũ ăn cơm, Mặc Tu Nhân lúc đó vô cùng tức giận, nói chuyện cũng rất kì lạ.
Nhưng mà sau khi Bạch Cẩm Sương đưa cho anh một bó hoa huệ trắng, anh lại trở nên vô cùng vui vẻ..
Thật ra Mặc Tu Nhân nhìn qua thì thấy rất kiêu ngạo, tính tình cũng không tốt, nhưng anh lại là một người rất ga lăng.
Chỉ một bó hoa mà đã có thể khiến anh xóa bỏ mọi chuyện trước đây.
Anh còn tự tay mang những bông hoa mấy chục ngàn cắm ở bình hoa cổ giá trị mấy trăm triệu, quả thật rất lạ.
Hơn nữa, anh còn chủ động xuống bếp làm bữa tối dưới ánh nến lung linh, không chỉ khiến cô vui vẻ, anh còn chủ động thổ lộ với cô!
Cho tới tận lúc đó, chuỗi ngày giận dỗi giữa hai người mới đặt dấu chấm hết.
Nghĩ đến Mặc Tu Nhân ngang ngược nhưng lại dịu dàng, nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương càng thêm rực rỡ.
Lâm Kim Thư nhìn thấy hai người này sau khi ngồi vào ghế, tiên tục liếc mắt đưa tình làm cô cảm thấy chướng mắt.
Không chừng nếu cô không ngồi ở đây, có lẽ họ đã lao vào ôm lấy nhau
Nhưng cũng có thể giải thích được, bọn họ mới vừa yêu nhau, tình yêu vẫn còn cuồng nhiệt, bị tách nhau ra mấy ngày, nỗi khao khát đã ăn vào xương tủy, nhiều ngày nhớ nhung như vậy, chắc hẳn là tình cảm lúc này đang rất mãnh liệt.
Lâm Kim Thư đột nhiên đứng lên, mở miệng nói: “Cẩm Sương tớ đi vào nhà vệ sinh một chút!” Bạch Cẩm Sương nhìn lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, gật gật đầu: “Được, cậu đi đi!” Lâm Kim Thư vừa ra tới cửa, Mặc Tu Nhân liền từ ghế đứng lên.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhưng cũng ngượng ngùng chờ mong nhìn thoáng qua phía Mặc Tu Nhân: “Anh... Anh làm gì vậy?” . Truyện Tiên Hiệp
Giọng Mặc Tu Nhân khàn khàn, anh vươn tay tới: “Bảo bối, em đứng lên đi!” Bạch Cẩm Sương ngước mắt nhìn anh một cái, hai má phồng lên: “Đứng lên làm gì?” Mặc Tu Nhân cười dịu dàng: “Nghe lời đi, em đứng lên rồi biết!”.
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên: “Em không nghe lời như vậy đâu! Chẳng lẽ anh kêu em đứng lên thì em phải đứng lên sao! Em không ngoan ngoãn như vậy đâu!”.
Mặc Tu Nhân cười thành tiếng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, giọng nói của anh có chút uất ức: “Bảo bối, chỉ mới mấy ngày không gặp em, em đã hư như vậy, em lại không muốn ôm anh!”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, cô thật sự không nghĩ tới việc Mặc Tu Nhân kêu cô đứng dậy chỉ là vì để ôm cô.
Cô đỏ mặt nói: “Một chút nữa Lâm Kim Thư sẽ quay lại liền, cô ấy nhìn thấy thì không hay đâu!”.
Mặc Tu Nhân duỗi tay, giữ chặt tay cô, tay còn lại nhéo mũi cô: “Đồ ngốc, Lâm Kim Thư nhận ra anh muốn ở riêng với em nên mới chủ động đi ra ngoài đó”.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến vẻ mặt của Lâm Kim Thư lúc chủ động rời đi, cô lại càng ngượng ngùng: “Còn không phải là do anh không biết ý, anh cứ nhìn em rồi nắm tay em!”
Mặc Tu Nhân kéo tay cô, Bạch Cẩm Sương ngoài miệng từ chối, nhưng cô lại từ từ đứng dậy. Mặc Tu Nhân càng cười tươi hơn.
Bạch Cẩm Sương mới vừa đứng dậy, anh liền kéo Bạch Cẩm Sương vào trong lồng ngực mình, ôm chặt lấy cô.
Anh thở nhẹ nhẹ, chậm rãi mở miệng: “Bảo bối, cuối cùng cũng được ôm em, anh cảm thấy rất thoải mái!”.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt không nói lời nào, vùi mặt vào ngực Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân hạ giọng nói: “Em biết không, lúc vừa nhìn thấy em, anh đã muốn ôm em vào lòng, nhưng vì có nhiều người quá nên anh không thể ôm em được!”
Bạch Cẩm Sương nghẹn ngào nói: “Cái này không phải là vì em đã xảy ra chuyện sao!”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này, lập tức cảm thấy đau lòng, anh nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Cẩm Sương: “Bảo bối, em phải chịu nhiều uất ức rồi!”
Đầu Bạch Cẩm Sương dụi dụi vào lồng ngực anh làm anh cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy. Cô nói: “Không có, vì anh có thể tin em, giúp đỡ em, nên em không còn cảm thấy uất ức nữa!”
Mặc Tu Nhân cười tươi: “Phải vậy không? Anh còn muốn chứng minh sự trong sạch cho em nữa!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô thì thầm: “Cảm ơn anh!”.
Mặc Tu Nhân cười, xiết chặt cô vào lòng: “Bảo bối, mấy ngày nay anh nhớ em muốn chết!” Bạch Cẩm Sương chỉ nhìn anh là cô đã có thể cảm nhận được cảm xúc trong lòng anh.
Bị Trần Di Thiên xúc phạm, Mặc Tu Nhân vì cô mà tức giận tới mức phải ra mặt, lúc hai ánh mắt chạm nhau, Bạch Cẩm Sương đã nhìn ra được nỗi nhớ nhung sâu đậm của người đàn ông này.
Tay cô ôm lấy eo Mặc Tu Nhân, giọng nói dịu dàng, êm tại: "Em cũng rất nhớ anh!” Bạch Cẩm Sương dịu dàng và tinh tế như vậy làm cho Mặc Tu Nhân thật sự mê say cô.
Một tay anh ấn cái đầu nhỏ của Bạch Cẩm Sương vào ngực, một tay ôm lấy eo cô, thấp giọng nói: “Ngoan lắm, bây giờ em đã chịu thố lộ và nói ra cảm xúc thật của mình rồi!”