Bạch Cẩm Sương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Vừa rồi cô đang nói chuyện với Mạc Tu Nhân, nhưng cô hoàn toàn không để ý, xe càng lúc càng đi ngoặc nhiều, bây giờ đã đến một chỗ hoang vu không người đến cô cũng không biết là nơi nào.
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong chốc lát.
Ngay khi giọng nói của Mạc Tu Nhân vừa phát ra, chiếc xe không những không dừng lại mà ngược lại còn chạy nhanh hơn.
Vẻ mặt của Mạc Tu Nhân lập tức trở nên tối sầm, khi ra khỏi Bệnh viện, anh chỉ nhìn thấy xe của mình mà không để ý đến tài xế.
Cứ nghĩ rằng đó là tài xế do Công ty bên Nha Trang cử đến nên không mảy may để ý, nhưng bây giờ mới phát hiện ra tài xế đã bị đổi! Đây là lần đầu tiên anh phải mắc một sai lâm đơn giản như vậy.
Anh nhanh chóng đứng dậy, muốn khống chế người đàn ông đang ngồi trên ghế lái xe.
Kết quả, người đàn ông lái xe bất ngờ lao thẳng vào cột đá bên đường.
Thân xe bị va chạm mạnh mãnh liệt, Mac Tu Nhân đột nhiên buồng ra cánh tay đang nắm lấy cánh tay của người đàn ông trên ghế lái ra.
Anh xoay người, lao tới, trực tiếp ôm lấy Bạch Cẩm Sương, bảo vệ cô trong vòng tay của mình.
Trong những giây phút cuối cùng, đầu óc anh trống rỗng, phản ứng vô thức của anh là muốn bảo vệ người phụ nữ ngồi ngay bên cạnh mình.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy rõ ràng sức mạnh đáng kinh ngạc mà Mạc Tu Nhân đang cố bảo vệ mình.
Lúc này trong lòng cô có chút xúc động, một cảm giác khó nói nên lời từ sâu trong lòng cô lan ra ngoài.
Lợi dụng lúc này, người đàn ông lái xe đã đóng sầm cửa rồi nhảy ra khỏi xe.
Mạc Tu Nhân buông Bạch Cẩm Sương ra.
Anh định xuống xe đuổi theo đối thủ, kết quả là ngay khi chạm vào tay nằm cửa, anh liền dừng lại.
Ở nơi tối tăm này, xung quanh chỉ có vài ngọn đèn đường yếu ớt.
Anh thấy rõ bên ngoài xe đang bị một nhóm đàn ông tay cầm ống thép bao quanh.
Nếu bây giờ, Mạc Tu Nhân không kịp thời phản ứng kịp thì anh chính là một tên ngốc, bọn họ đang bị đám người phong tỏa rồi! Sắc mặt Bạch Cẩm Sương tái nhợt, cố gắng bình tĩnh giọng nói, nằm lấy cánh tay của Mạc Tu Nhân: “Lúc xuống xe đừng hành động gì cả, hỏi rõ bọn họ muốn làm gì? Nếu không lại tự rước phiền toái cho mình!”
Mạc Tu Nhân quan sát tình hình của đối phương, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi! Cood đừng xuống xe vội, tôi xuống xe hỏi chuyện bọn họ trước đãi”
Nghe vậy, tay vừa mở cửa xe của Bạch Cẩm Sương dừng lại, nhìn chằm chằm Mạc Tu Nhân một lúc, sau đó gật đầu: “Được rồi!”
Cô không muốn sau khi bước xuống xe, mình lại trở thành gánh nặng cho Mạc Tu Nhân.
Mạc Tu Nhân đang định mở cửa xe thì một chiếc đèn pin đột nhiên chiếu vào, anh không nhịn được đưa tay ra che mắt.
Kết quả, người bên kia cầm ống thép gõ thẳng vào kính cửa sổ, giọng chửi rủa: “Mẹ kiếp, sao còn không xuống xe hả? Có phải muốn ông đây mời mày xuống xe, đúng không đây!”
Mạc Tu Nhân sầm mặt, kéo cửa xe ra đi xuống, cũng không để ý đến những ánh đèn pin xung quanh đột nhiên chiếu thăng vào mình.
May mắn thay, đối phương không ra tay luôn.
Ngay cả trong tình huống này, Mạc Tu Nhân vẫn giữ được sự bình tĩnh cơ bản nhất.
Anh trầm giọng nói: “Ai của các anh đến đây, các anh muốn làm gì?”
Trên cánh tay của tên cầm đầu có một hình xăm, anh ta đặt ống thép lên vai, khóe miệng nhếch lên một đường, căm nhếch lên mỉa mai nhìn Mạc Tu Nhân: “Làm sao? Hỏi xong rồi thì muốn thế nào? Mày nghĩ là sau ngày hôm nay mày còn có thể sống sót được sao'”
Mac Tu Nhân bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt hiện lên một tia tối đen: “Tôi cũng chẳng muốn làm gì cả, chỉ là muốn biết ai phái các anh tới đây, tôi có thể trả gấp ba!”
Đám côn đồ vừa nghe thấy vậy, ai nấy đều cười lớn.
“Đại ca, anh có nghe nói không? Thằng nhóc này nói trả cho chúng ta gấp bat”
“Đã đến lúc này rồi mà tên nhóc này còn dám kiêu ngạo như vậy sao? Thực sự là buồn cười!”
“Nói không chừng người ta còn lợi hại hơn chúng ta đó! Dỗ được phụ nữ thành bộ dạng ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, đương nhiên là sự tự tin cũng vì thế mà lớn lên không ít!”
“Ha ha ha…”
Nghe thấy những lười bẩn thỉu của đám côn đồ, sắc mặt Mạc Tu Nhân vẫn lạnh như băng, không nói lời nào.
Ngay khi tên cầm đầu giơ tay lên, tiếng cười của mấy tên côn đồ liền dừng lại.
anh ta duỗi tay ra, bóp lấy gò má Mạc Tu Nhân: “Thằng nhóc này, nếu mày không nói ra những lời đó, nói không chừng, tao còn tha cho mày một con đường sống!”
Căn bản anh ta không tin lời Mạc Tu Nhân một chút nào, nghĩ rằng chắc chắn đối phương không thể biết được bọn họ kiểm được bao nhiêu từ vụ này.
Sau khi anh ta nói xong liền ngạo nghễ vươn tay ra vỗ nhẹ vào mặt Mạc Tu Nhân.
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Mạc Tu Nhân nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo như băng, như thể muốn giết người.
Tay người đàn ông dừng lại, đột nhiên trong lòng anh †a có chút chột dạ.
anh ta sợ bị mấy anh em nhìn thấy cảnh sợ hãi của mình khi đứng trước mặt thằng nhóc vô dụng này.
anh ta cứng nhắc bỏ tay xuống, xoay người một cách mất tự nhiên.
Vừa rồi, khi thăng nhóc này nhìn anh ta, hắn bỗng cảm nhận được sự chết chóc trong ánh mắt Mạc Tu Nhân, anh ta đúng là gặp ma mài anh ta gọi anh em: “Đừng quên mục tiêu của chúng ta là ai, đầu tiên hãy lôi người phụ nữ trong xe ra ra đây cho tôi!”
Vẻ mặt Mạc Tu Nhân thâm trầm, anh đứng chặn trước xe, hòa vào đêm đen: “Mục tiêu của các anh là cô ấy?”
Trước ánh mắt vừa rồi của Mạc Tu Nhân, tên đàn ông có chút sợ hãi, anh ta quay lại lấy ống thép nhắm vào chân Mạc Tu Nhân đánh tới, hùng hố nói: “Mày nghĩ mày là ai, dựa vào đâu mà ông đây phải trả lời câu hỏi của mày!”
Kết quả là, ống thép chỉ đánh vào khoảng không, Mạc Tu Nhân vô thức tránh khỏi rồi dùng tay nắm lấy ông thép.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, không ngờ rằng thằng nhóc có vẻ vô dụng này lại biết vài chiêu đòn cơ bản Đột nhiên anh ta gào giọng lên: “Lên hết cho tao, giết nó!”
Ngay lập tức, một côn đồ cầm đống ống thép xông đến trước mặt Mạc Tu Nhân.
Mạc Tu Nhân giật mạnh ống thép khỏi tay tên đàn ông kia, quay người lại chặn lại những ống thép đang lao tới.
Đêm đen che giấu vẻ hung tợn của anh, anh trực tiếp cầm lấy ống thép, khéo léo tránh đi những đòn tấn công của đám côn đồ, một vòng chính xác, tiếng la hét của bọn côn đồ thay nhau vang lên.
Khi tên đàn ông thấy tình hình không thuận ổn, anh ta nhân lúc Mạc Tu Nhân không chú ý, liền đi vòng qua, đột nhiên mở cửa xe, lôi Bạch Cẩm Sương ra khỏi xe.
Bạch Cẩm Sương chắp tay sau lưng, ngả về sau, xoay người muốn giúp Mạc Tu Nhân.
Tên đàn ông không ngờ rằng không chỉ tên nhóc con kia khó đối phó mà người phụ nữ này cũng là một vấn đề cứng đầu.
Lợi dụng lúc Bạch Cẩm Sương không kịp phản ứng, anh ta trở mình và nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau siết chặt cổ Bạch Cẩm Sương, đồng thời rút con dao găm ra rồi chĩa thẳng vào cổ cô, giọng nói vừa gấp gáp lại vừa tức giận: “Thằng nhóc thôi tha kia, mày mau dừng tay lại cho tao, nếu không tao giết con đàn bà này!”
Động tác của Mạc Tu Nhân sững lại, nhìn thấy tình hình bên phía Bạch Cẩm Sương, anh ta lập tức dừng lại các hành động phản kháng của mình.