**********
Chương 861: Điềm đạm đáng yêu
Mặc Tu Nhân nói thật nhỏ, trong giọng nói còn chứa cả ý cười: “Anh nói thật mà, hôm sinh nhật anh bắt nạt em dữ quá, anh không nỡ lòng nào...
Chỗ cuối câu Mặc Tu Nhân nói cực kì nhỏ, Bạch Cẩm Sương cảm giác mặt mình sắp bốc cháy luôn rồi. Cô vội vàng đứng lên: “Anh đợi ở đây đi, em đi tìm mẹ!”
Thấy Bạch Cẩm Sương cầm đầu chạy mất, trong mắt
Mặc Tu Nhân toàn là ý cười.
Bạch Cẩm Sương đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Đỗ Yến
Oanh đang pha nước tắm cho Tần Minh Huyền.
Tần Minh Huyền cựa kì ngoan, từ lúc còn nhỏ đã nghe lời, biết tự làm vệ sinh cá nhân. Từ lúc còn nhỏ cậu bé đã biết tự tắm rửa rồi.
Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Yến Oanh, nghĩ đến chuyện mình định nói thì mặt lập tức đỏ bừng lên. Đỗ Yến Oanh thấy cô có vẻ hơi kì lạ thì không nhịn được nhíu mày hỏi: “Con sao thế? Cẩm Sương, con cảm thấy không khỏe sao?”
Bạch Cẩm Sương lập tức lắc đầu: “Không phải a, con... Đêm nay con có chút việc, chắc là... Không về đâu ạ!
Bạch Cẩm Sương khó khăn làm mới nói ra được, trên gương mặt tràn ngập sự ngại ngùng. Cô không nhịn được mắng thầm Mặc Tu Nhân.
Hai mắt Đỗ Yến Oanh hơi lóe lên, có lẽ bà ta đã hiểu điều gì đó nên gật gật đầu: “Thế con cứ đi đi. Ra ngoài... Nhớ phải cẩn thận một chút!”
Mặt Bạch Cẩm Sương càng đỏ hơn: “Vâng, con biết rồi ạ, thế con đi trước đây!”
Đỗ Yếu Oanh gật gật đầu. Bà nhìn Bạch Cẩm Sương đi ra thì không đi theo cùng cô, sợ Bạch Cẩm Sương thấy xấu hổ.
Bà cũng biết cô con gái mình rất hay xấu hổ. Dù sao cũng đã sinh con rồi, thế mà vẫn hay ngượng như vậy, bà nhìn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân ra khỏi nhà. Mặc Tu Nhân vừa mới cài cửa lại đã bế bổng Bạch Cẩm Sương lên.
Bạch Cẩm Sương giật mình, vòng tay ôm chặt cổ anh, đỏ mặt lườm anh: “Anh đừng có tấn công đột ngột thế được không?”
Mặc Tu Nhân cười, đi thẳng vào nhà đối diện: “Không được, nếu em có chuẩn bị trước thì làm sao anh có thể thấy được vẻ điềm đạm đáng yêu của em chứ?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến tính cách của cô thì không nhịn nổi phải rùng mình một cái. Hình như cô không có dính dáng gì đến mấy chữ điềm đạm đáng yêu hết cả
Mặc Tu Nhân đang định mở cửa, Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên nói với anh: “Khoan, anh bỏ em xuống trước đã, đừng để quản gia với mấy người của anh thấy được!”
Mặc Tu Nhân cười, hôm cô một cái: “Không sao đâu, bọn họ đi hết rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Quản gia cũng đi rồi?”
Mặc Tu Nhân mở cửa: “Ừ, ông ấy về biệt thự số một Hương Uyển rồi!”
Bạch Cẩm Sương: “
Sao lúc Mặc Tu Nhân nói anh không làm chuyện xấu cô lại có thể tin luôn thế?
Mặc Tu Nhân nhìn vẻ mặt đầy hoài nghi của Bạch Cẩm Sương, anh không nhịn được bóp mũi cô: “Em yêu, trong đầu em đang nghĩ gì thế, anh sợ em không thoải mái mà!”
Dù sao bên này cũng hơi nhỏ, không giống chỗ biệt thự số một Hương Uyển, quản gia im lặng như tờ, chỉ cần không gọi là ông sẽ không bao giờ xuất hiện.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Em không nghĩ gì hết, tại anh không đứng đắn lại còn trách người khác nghĩ giống anh thì có!”
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương, nhanh chân đi đến ghế sô pha rồi thả cô xuống, hai tay anh chống hai bên người cô, ôm cô vào trong ngực: “Ồ, thế em thử nói anh nghe một chút xem, anh không đứng đắn bao giờ?” Bạch Cẩm Sương cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cô ngượng ngùng quay mặt sang một bên.
Mặc Tu Nhân không nhịn được, anh cúi người hôn lên trán cô một cái, giọng nói trở nên khàn khàn: “Anh còn có thứ càng không đứng đắn hơn cơ, em có muốn xem không?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt lườm anh, chỉ thiếu mỗi hỏi thắng anh có thấy mất mặt hay không thôi!
Mặc Tu Nhân ở trước mặt Bạch Cẩm Sương thể hiện một tình yêu vừa nồng cháy vừa không thể kìm nén, khiến Bạch Cẩm Sương không thể nào chống đỡ được.
Đương nhiên anh cũng không định kìm nén.
Hình như anh hiểu ý của Bạch Cẩm Sương, anh cười khẽ một tiếng, hôn cô một cách thân mật, nụ hôn rơi từ đầu mày đến bên miệng cô, anh tựa đầu vào cổ cô, cất giọng trầm thấp: “Em yêu à, trước mặt em anh thật sự không thể nhịn được, cứ như sức tự chủ của anh chỉ là một con số không mà thôi. Mặt mũi là thứ gì, anh không hề hay biết.
Khỏe miệng Bạch Cẩm Sương hơi giật giật hai cái, không còn gì để nói.
Một lúc lâu sau Mặc Tu Nhân mới ngẩng đầu lên, bóp bóp tại cô: “Được rồi, anh đã nói là đêm nay không bắt nạt em thì sẽ không bắt nạt em đâu. Đi, chúng ra đi tắm rồi đi ngủ thôi!”
Lúc bấy giờ Bạch Cẩm Sương mới đỏ mặt ngồi thẳng dậy, đưa tay nắm lấy tay Mặc Tu Nhân.
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Thẩm Diệp . Ngôn Tình Hay
Bách ở nhà họ Thẩm.
Sở Hạnh Từ cúi đầu, tỏ ra rất thành khẩn: “Chú Thẩm, tại cháu nên tập đoàn Thẩm thị mới mất nhiều cổ phần như vậy!”
Hai mắt Thẩm Diệp Bách lóe lên, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất ngay: “Không sao đâu, sắp tới đây chúng ta có thể liên tục cân đối, làm loãng cổ phần của cậu ta, không có gì nghiêm trọng hết. Hơn nữa Mặc Tu Nhân có cái nhìn về thì trường rất độc đáo, nếu cậu ta đã mua cổ phần của chúng ta thì chứng tỏ cậu ta rất coi trọng năng lực của cháu, cảm thấy cháu có thể nâng cao giá trị cổ phần của nhà họ Thẩm. Cháu nên biết rằng, người làm ăn không bao giờ làm chuyện lỗ vốn!”
Nghe Thẩm Diệp Bách nói thể Sở Hạnh Từ ngẩng đầu lên liếc ông ta một cái, trong mắt anh ta hơi lướt qua thứ cảm xúc vừa phần nộ lại vừa đau khổ.
Chỉ có điều anh ta che giấu rất nhanh.
Ban nãy, trong một cái chớp mắt đó anh ta thật sự muốn lên tiếng chất vấn Thẩm Diệp Bách, ông ta cũng là người làm ăn, năm đó ông ta có quan hệ rất tốt với bố anh ta, được bố anh ta cực kì tin cậy, những điều đó đối với ông ta có phải cũng chỉ là một vụ làm ăn hay không, nếu không sao ông ta có thể lấy sạch số tiền cứu mạng nhà họ Lục ngay lúc mấu chốt nhất, khiến cho anh ta tan cửa nát nhà chứ!
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn thu lại tất cả cảm xúc, siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Chú Thẩm, cảm ơn chủ vì đã tin tưởng cháu!
Đúng là Thẩm Diệp Bách không hề chú ý đến cảm xúc của Sở Hạnh Từ, chỉ có điều ông ta thực sự không trách
Sở Hạnh Từ vì thất bại của ngày hôm nay.
Dù sao lúc trước ông ta đã ám chỉ Sở Hạnh Từ phải trả thù nhà họ Tần, chính ông ta cũng ngầm cho phép Sở Hạnh Từ đấu đá với Mặc Tu Nhân.
Chẳng qua ông ta ôm tâm lý cầu may thôi, nếu như Sở Hạnh Từ có thể hủy diệt tập đoàn nhà họ Tần thì tốt, nếu vậy thì thị trường trong nước sẽ trở thành đất diễn của tập đoàn nhà họ Thẩm của ông ta rồi!
Chỉ tiếc là thiếu một chút nữa thôi!
Sở Hạnh Từ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Diệp Bách, thấy ông ta đang mất tập trung, hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thế nên anh ta mở miệng nói: “Chú Thẩm, tuy rằng lần này cháu thua, nhưng mà. Cháu đành phải mặt dày nói với chủ chuyện này ạ!
Thẩm Diệp Bach nhíu mày: “Chuyện gì thế? Cháu cứ nói đi, không cần phải khách sáo với chủ như thế. Dù sao cháu cũng là con trai nuôi của nhà họ Thẩm mà!” Sở Hạnh Từ cúi đầu, trong mắt anh ta chợt lóe lên một chút bị thương và trào phúng, anh ta không nhịn được hơi giật giật khỏe miệng. Nhưng lúc ngẩng đầu lên anh ta đã trở lại bình thường: “Không có gì đâu ạ, chỉ là cháu nghĩ đến công ơn nuôi dưỡng mấy năm nay của chủ Thẩm nên cảm thấy rất áy nảy thôi!”
Thẩm Diệp Bách nhìn anh ta: “Không cần nói mấy thứ này nữa, cháu nói chuyện chính đi!” Hai mắt Sở Hạnh Từ hơi lóe lên: “Cháu muốn cưới
Đinh Nhiên!”
Thẩm Diệp Bách sững sờ: “Cháu... Nghĩ thông rồi sao?” Ông ta và vợ chỉ có một đứa con gái bảo bối là Thẩm Đinh Nhiên, cộng thêm Sở Hạnh Từ được Thẩm Diệp Bách nhận nuôi lúc hơn mười tuổi.
Lúc trước ông ta nhận nuôi Sở Hạnh Từ cũng là do cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng ông ta cũng chỉ nuôi thôi chứ không thêm tên anh ta vào sổ hộ khẩu nhà họ Thẩm.
Chỉ có điều, khi ấy Thẩm Diệp Bách không ngờ rằng hai người không phải là anh em ruột trên cả mặt huyết thống và mặt pháp luật, nên dù Sở Hạnh Từ được nuôi dưỡng ở nhà bọn họ nhưng Thẩm Đinh Nhiên chưa từng coi Sở Hạnh Từ là anh trai. Khi ông ta biết cô con gái bướng bỉnh của mình thích
Sở Hạnh Từ thì đã không còn cách nào cứu vãn.