Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 273: Chương 273: Đội ngũ xây dựng của công ty




Cả người Mặc Tụ Nhân thoáng chốc cứng đờ, trong nháy mắt, anh gần như đã nghĩ ngay đến trận cãi vã đêm hôm đó, anh chỉ nói thế thôi, nhưng cô ấy thật sự quá coi trọng bản thân rồi!

Chẳng qua, trong lúc cảm xúc nhất thời kích động, anh mới lỡ lời nói thế, nhưng thật không ngờ rằng, ngày hôm nay Bạch Cẩm Sương sẽ lại nhắc đến, dường như Bạch Cẩm Sương đã ghi nhớ rất rõ câu nói vu vơ không đáng quan tâm ấy, cũng bởi vậy mà mỗi khi hai người họ vượt quá giới hạn cho phép, y như rằng Bạch Cẩm Sương sẽ lập tức dùng câu nói đó để chặn họng anh.

Trong ánh mắt Mặc Tu Nhận âm thầm lóe lên một tia sắc lạnh: “Cô thật sự không muốn lên xe?"

Bạch Cẩm Sương khách sáo lùi ra sau vài bước, cô khẽ lắc đầu, giọng điệu chắc nịch: “Tôi không dám”

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao đột nhiên dừng lại ngay bên cạnh xe của Mặc Tu Nhân. Doãn Như Liên một thân váy dài, trên khoác áo, đeo kính râm mà bước xuống xe..

Cô ta khẽ liếc nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân cùng Bạch Cẩm Sương, đáy mắt âm thầm lóe sáng, sau đó mỉm cười bước tới: “Chủ tịch Mặc, tôi thấy mọi người trong công ty đều lên chuyển xe du lịch đến núi Minh Thành, đây là để tổ chức du lịch tập thể sao?”

Mặc Tu Nhân vốn dĩ không buồn mà để tâm đến Doãn Như Liên.

Nhưng, ngay khi nhìn thấy Doãn Như Liên đột ngột xuất hiện, thân thể Bạch Cẩm Sương rõ ràng đã trở nên cứng đờ, cả người dường như đang tỏa ra một làn sóng tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.

Anh khẽ bật cười, chất giọng lạnh nhạt: “Không phải du lịch, là đội ngũ xây dựng của công ty”. Doãn Như Liên kinh ngạc trừng to hai mắt: “Đội ngũ xây dựng của công ty sao?”

Mặc Tu Nhân lại lần nữa liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Sương đang đông cứng tại chỗ, sau đó chậm rãi gật đầu, dáng vẻ trông nghiêm nghị mà lại quý phái vô cùng.

| Doãn Như Liên đã từng diễn qua vô số kịch tình yêu, khi vừa thấy tình cảnh này của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương, cô ta ngay lập tức đoán ra được rằng hai người họ đang cãi nhau.

Ngay sau đó, cô ta nhẹ nhàng đi tới: “Chủ tịch Mặc, tôi cũng tính đi đến núi Minh Thành để ngâm mình trong suối nước nóng đây, kết quả, xe tạm thời gặp chút vấn đề, tài xế đang phải đưa xe đi sửa, nhân tiện đây, anh cho tôi xin đi nhờ một đoạn nhé!”

Đáy mắt Bạch Cẩm Sương âm thầm hiện lên một tia chế giễu, đã lái xe thể thao mà còn nhờ đến tài xế, thế thì tốn sức đi xe thể thao để làm gì chứ!

Đương nhiên, cô cũng chẳng nói thẳng ra, chỉ cứng đầu đứng yên một chỗ, muốn xem Mặc Tu Nhân sẽ trả lời thế nào..

Khi nghe những lời mà Doãn Như Liên nói, Mặc Tu Nhân lại liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, anh cho rằng, Bạch Cẩm Sương cứ đứng yên ở đấy, nhưng chỉ trong chốc lát thôi cô sẽ phản công lại Doãn Như Liên.

Nhưng anh không ngờ rằng, Bạch Cẩm Sương chỉ đơn giản là đứng yên một bên mà không nói lời nào.

Đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên tia thâm trầm, anh cố tình kích thích Bạch Cẩm Sương, ngữ điệu chứa ẩn ý: “Được thôi, nếu đã tiện đường, thế thì tôi sẽ cho cô đi nhờ một đoạn vậy!”

Bạch Cẩm Sương đột nhiên ngẩng đầu, cô giật mình nhìn Mặc Tu Nhân, dáng vẻ tràn đầy khó tin.

Cô bất chợt nhớ đến trước kia, thời điểm mà Doãn Như Liên còn đang quay chụp quảng bá trang sức, tại studio của công ty, Mặc Tu Nhân đã công khai rằng Doãn Như Liên sẽ là đại diện phát ngôn, thậm chí anh còn bảo vệ cô ta.

Cô cho rằng, Mặc Tu Nhân không hề thích Doãn Như Liên, nhưng lại không ngờ, mối quan hệ mập mờ lén lút của Mặc Tu Nhân và Doãn Như Liên, trái ngược hoàn toàn so với những suy tưởng trong đầu cô.

Đầu tiên là trong nhà đã sắp xếp ra mắt, hiện tại lại đồng ý đưa cô ta đến suối nước nóng Minh Thành,

Xem ra, cô cũng chỉ tự cho mình là đúng, cho rằng hơn một năm nay, Mặc Tu Nhân đã quan tâm đến cô.

Nhưng buồn cười ở chỗ, khi ấy cô còn thấy cảm động vô cùng, hiện tại xem ra, đó hẳn chỉ là việc mà Mặc Tu Nhận làm để gầy dựng nên sự uy tín, thuận tay tổ chức một sự kiện mà thôi, anh vốn chẳng để cô lọt vào tròng mắt.

Cô khẽ tự giễu cười, đoạn, ánh mắt sâu thẳm mà chăm chú quan sát Mặc Tu Nhân, ngay sau đó thầm xoay người, nhanh chóng xách túi đi về phía xe buýt.

Bạch Cẩm Sương chỉ vừa mới đi, Doãn Như Liên lập tức lộ ra dáng vẻ vô tội: “Nhà thiết kế Bạch sao lại bỏ đi rồi, cô ấy không lên xe của anh sao? Chủ tịch Mặc, không phải tôi đã nói gì sai rồi chứ!”.

Mặc Tu Nhân khẽ cất giọng, thanh âm lạnh thấm người: “Có lên xe không?” Doãn Như Liên hai mắt lóe sáng, cô ta nhanh chóng gật đầu: “Lên!” Doãn Như Liên kéo cửa xe ra, sau đó lập tức ngồi vào xe của Mặc Tu Nhân.

Bạch Cẩm Sương bước lên xe buýt, ngay khi nhìn thấy động cơ xe của Mặc Tu Nhân đã bắt đầu xuất phát, trái tim hoàn toàn trở nên rét lạnh.

Cô chỉ mới vừa bước lên xe buýt, đã thấy Mặc Tụ Nhân nghênh ngang phóng xe mà đi.

Một khắc ấy, Bạch Cẩm Sương không rõ trong lòng đang cảm thấy thế nào, chỉ biết rằng, tư vị chua xót đã trôi thật nhanh, chỉ còn vướng lại một chút khổ sở.

Cũng may, cô khá giỏi trong việc che giấu cảm xúc, nhất định sẽ không dễ dàng để người khác nhìn thấy sự yếu ớt của cô.

Trên xe buýt, Bạch Cẩm Sương rất nhanh thiếp đi. Xe buýt xóc nảy suốt quãng đường, Bạch Cẩm Sương đã có một giấc mơ.

Trong mơ, Mặc Tụ Nhận kết hôn cùng Doãn Như Liên, Doãn Như Liên chỉ thắng ngón trỏ vào mặt cô, nói rằng hy vọng cô thức thời chút, tự mình rời khỏi Mặc Tu Nhân.

Trong giấc mơ, Bạch Cẩm Sương cay đắng khổ sở trong lòng, lại vô thức muốn nhìn thấy biểu cảm của Mặc Tu Nhân thế nào khi đứng bên Doãn Như Liên

Kết quả, thần sắc của Mặc Tu Nhân trông rất mơ hồ, căn bản không thể nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Những Bạch Cẩm Sương vẫn chưa từ bỏ ý định muốn quan sát khuôn mặt mơ hồ ấy, cô muốn. thấy rằng, đến tột cùng anh là cảm thấy thế nào.

Vào lúc này, xe đột nhiên xóc nảy, Bạch Cẩm Sương cũng vì thế mà trực tiếp bừng tỉnh khỏi giấc mơ.. | Đầu cô đập vào chỗ ngồi phía trước, do động tĩnh quá lớn, Vận Yến ngồi bên cạnh cũng quan tâm quay sang hỏi han cô: “Cấm Sương, cô sao thế?”

Bạch Cẩm Sương rầu rĩ lắc đầu: “Tôi không sao!” Doãn Như Liên khẽ nhấp môi, cô ta tuy muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi: “Cô gặp ác mộng à?" Giọng điệu Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt điềm đạm: “Sao cô lại hỏi vậy?” Doãn Như Liên chăm chú nhìn vào mặt cô, sau đó chỉ tay vào mắt cô: “Cô rơi nước mắt kìa”.

Bạch Cầm Sương sửng sốt, cô đưa tay sờ lên mặt mình, quả nhiên, trên tay thấm một vài giọt nước mắt ướt đẫm.

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ, cô đột nhiên quay sang, bất giác nhìn về phía cửa sổ xe..

Cô không ngờ rằng, cô lại rơi lệ chỉ vì một giấc mơ. Cô cũng thật vô dụng mà!

Vân Yên vẫn tiếp tục an ủi cô: “Cô đừng ngại, có đôi lúc nằm mơ, tôi cũng hay bất giác khóc låm..."

Bạch Cẩm Sương dựa trán vào cửa sổ xe, không hăng nói một lời nào.

Sau khi đã đến khách sạn suối nước nóng tại núi Minh Thành, mọi người lần lượt bước xuống xe.

Bạch Cẩm Sương nơm nớp lo rằng bản thân khóc khi mơ, đôi mắt sẽ bị người khác trông thấy, nên chờ đến khi mọi người đã xuống hết, cô mới bước xuống.

Kết quả, cô bị sắp xếp ở phòng cuối cùng, những người khác đều hai người một phòng, chỉ còn lại mỗi mình có một người một phòng.

Bạch Cẩm Sương cũng không cảm thấy có vấn đề gì cho lắm, cô cầm thẻ phòng, xách túi lên, sau đó hướng về phía thang máy.

Nhưng cô chỉ vừa mới đi được vài bước, đã ngay lập tức nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc, vui vẻ gọi lớn tên cô: “Em Cẩm Sương!”

Bạch Cẩm Sương quay đầu, sắc mặt kinh ngạc trông thấy Sở Tuấn Thịnh vừa cười, vừa bước đến đây.

Bạch Cẩm Sương trực tiếp cứng đờ tại chỗ, chờ sau khi Sở Tuấn Thịnh đã tới gần, cô mới kịp phản ứng: “Anh... Sao anh lại ở đây?”

Thật là trùng hợp!

Sở Tuấn Thịnh cười nói: “Anh đã lên núi được một khoảng thời gian, cũng bởi trước kia phải đi cai nghiện, nên thân thể rất suy yếu, may thay hiện tại gần như đã cai nghiện thành công, nên mới đến đây tịnh dưỡng một khoảng thời gian! Nhưng thật không ngờ rằng, anh lại gặp được em ở đây! Vừa rồi anh đang ở ngoài, trông thấy xa xa có một người rất giống em, nhưng vẫn không thể xác định được, ngay khi đến gần để xem, quả nhiên người đó là em!”

Sở Tuần Thịnh cười, mang theo một chút tà khí, đội trang sức màu tím trên tại càng tôn lên sự ma mị vốn có.

Anh ta vừa bước đến đây, bất giác đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Trong những trường hợp như này, Bạch Cẩm Sương không quen trở thành tiêu điểm. Hơn nữa, cô cảm thấy rằng, đây không phải là một nơi tốt để trò chuyện.

Ngay sau đó, cô đáp lại: “Lát nữa tôi sẽ đến tìm anh, tôi thấy trên núi cây xanh tươi tốt, không khí đặc biệt trong lành, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi dạo vậy!”.

Sở Tuấn Thịnh cười gật đầu: “Không thành vấn đề, em có muốn nghỉ ngơi trước không?”

Bạch Cẩm Sương giật mình, cô khẽ lắc đầu: “Không cần đầu, tôi không mệt lắm, chiều rồi nghỉ ngơi sau!”.

Sở Tuấn Thịnh mỉm cười gật đầu: “Nếu vậy, em lên phòng cất đồ đạc trước đi, anh chờ em ở dưới lầu!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu, sau đó xách túi đi lên lầu. Sở Tuần Thịnh nhìn theo bóng lưng của Bạch Cẩm Sương, tâm trạng đặc biệt tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.