Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 707: Chương 707: Đối tác






**********

Chương 710: Đối tác

Bạch Cẩm Sương nhớ tới Mặc Tổ Nhiên nên thái độ đối với anh chợt trở nên lạnh lùng hơn. theo bản năng: “Tổng giám đốc Mặc, sao anh lại ở đây?”

Mặc Tu Nhân nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của Bạch Cẩm Sương, anh khẽ nhíu mày: “Sao vậy? Dù gì thì tôi cũng là đối tác với công ty của các cô, thế nào? Tôi không thể tới? Huống chi, lúc trước cô Bạch có nói sẽ mời tôi ăn cơm nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy mời nhỉ!”

Lúc này, trong lòng Bạch Cẩm Sương cảm thấy rất bực bội, cô lạnh mặt nói: “Lần trước tôi muốn mời tổng giám đốc Mặc nhưng tổng giám đốc Mặc khăng khăng muốn bỏ tiền của mình ra, không trách tôi được!”.

Mặc Tu Nhân hơi nhướng mày: “Cô Bạch, lần trước, lúc ăn cơm cô không nói như vậy!”

Lúc ấy, khi Mặc Tu Nhân chủ động thanh toán, Bạch Cẩm Sương đã nói chờ bản thân có thời gian thì nhất định sẽ mời Mặc Tu Nhân ăn cơm, chúc mừng hai bên bắt tay hợp tác.

Nhưng giờ thì sao, chưa được bao lâu mà Bạch Cẩm Sương đã trở nên kỳ lạ. Bạch Cẩm Sương không giống người nói một đằng làm một nẻo. Rõ ràng hôm nay tâm trạng của cô có điểm kỳ lạ, giống như đã bị chuyện gì kích thích vậy.

Trong mắt Mặc Tu Nhân thoáng qua một tia u ám: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô Bạch, hình như hôm nay cô...rất chán ghét tôi?”

Bạch Cẩm Sương cảm giác không thể giữ bí mật khi đối mặt với Mặc Tu Nhân, vì thế dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Tôi ngược lại muốn hỏi tổng giám đốc Mặc, có phải tôi có ân oán gì hay thiếu nợ gì với nhà các anh phải không? Quả thật tôi đã quên rất nhiều chuyện, nhưng anh với mẹ anh cũng không cần tùy tiện lừa gạt tôi chứ! Mẹ anh đột nhiên tới tìm tôi, nói bóng nói gió thăm dò chuyện riêng của tôi, còn hỏi thăm chuyện liên quan tới Bông Vải. Chân trước mẹ anh vừa đi thì chân sau anh đã tới, tôi thật sự rất tò mò người nhà các anh rốt c

Cô chỉ cần vừa nhớ tới lúc Mặc Tổ Nhiên giới thiệu, bà ấy chỉ nói mình là bạn của Đỗ Yến Danh mà không hề nhắc tới Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân cũng đã nói bọn họ đã quen biết nhau từ năm đó, cô còn tới nhà Mặc Tổ Nhiên ăn cơm, vô lý, Mặc Tổ Nhiên không hề biết chuyện cô và Mặc Tu Nhân quen biết nhau.

Nhưng Mặc Tổ Nhiên không hề nhắc tới chuyện này. Cộng thêm thái độ của bà ấy với Tần Minh Huyền, toàn bộ chuyện này khiến Bạch Cẩm Sương có cảm giác bản thân giống như đang lạc giữa màn sương mù, không ai có thể nhìn thấy cô, cô cũng không thể nhìn thấy người khác, thật sự khiến người khác cảm thấy vô cùng uất nghẹn.

Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt Mặc Tu Nhân chớp mắt thay đổi: “Mẹ tôi đã tới tìm cô?”

Trong lòng Bạch Cẩm Sương rất giận, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Không thì sao? Tổng giám đốc Mặc, cho dù chúng ta là đối tác thì cũng nên duy trì khoảng cách thích hợp. Phiền anh sau này ngoại trừ những việc liên quan đến công việc thì đừng tới phòng làm việc tìm tôi. Hơn nữa, cũng mong anh quản lý chặt người nhà của mình, xin đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi và Bông Vải! Tôi không hề có suy nghĩ muốn có bất kỳ quan hệ gì với người nhà của anh!”

Thái độ của Bạch Cẩm Sương vô cùng lạnh nhạt và kiên quyết. Khi cô thấy ánh mắt của Mặc Tố Nhiên nhìn Tần Minh Huyền, lại biết thêm quan hệ giữa Mặc Tổ Nhiên và Mặc Tu Nhân, gần như cô đã ngay lập tức có suy nghĩ này theo bản năng. Không ai có thể hiểu được tâm trạng bài xích và căm thù ấy trong lòng cô. Thậm chính chính bản thân cô cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lại kích động như vậy.

Vẻ mặt Mặc Tu Nhân rất khó coi, anh không ngờ nỗ lực mấy ngày nay của bản thân đã bị đánh về nguyên trạng ngay khi Mặc Tổ Nhiên vừa xuất hiện.

Vẻ mặt anh trở nên u ám: “Cô Bạch, tôi muốn biết mẹ tôi đã nói những gì với cô? Sao đột nhiên...tâm trạng của cô lại kích động như vậy?”

Bạch Cẩm Sương mím chặt môi, nhìn Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, tôi hỏi anh mấy vấn đề, hi vọng anh có thể trả lời tôi thật lòng, mẹ anh thật sự biết tôi sao?”

Ánh mắt Mặc Tu Nhân trở nên u ám: “Biết!”

“Tôi từng tới nhà anh ăn cơm sao?” Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân chằm chằm, không bỏ lỡ bất kỳ sự thay đổi nào trên gương mặt anh.

Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đã từng!”.

Anh nhớ tới chuyện Bạch Cẩm Sương từng cùng anh về nhà họ Tần ăn cơm, chuyện vẫn hiện lên rõ ràng ngay trước mắt anh, anh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

“Vậy mẹ anh biết chuyện chúng ta quen biết nhau không?”

Mặc Tu Nhân hít sâu, gật đầu đáp: “Biết!”

Tay Bạch Cẩm Sương hơi nắm chặt lại, quả nhiên bà ấy biết. Vậy nên dáng vẻ ấy của Mặc Tổ Nhiên rốt cuộc là muốn thăm dò cái gì?

Cô nhìn Mặc Tu Nhân: “Tôi hỏi anh câu hỏi cuối cùng, hi vòng anh đừng lừa tôi, quan hệ trước đây giữa hai chúng ta là gì?”

Bạch Cẩm Sương không phải người ngu, dù Mặc Tu Nhân không đến mức dồn hết tâm trí để đến gần cô nhưng rõ ràng thái độ của anh đã vượt quá phạm vi bạn bè. Hơn nữa, lại cộng thêm thái độ của Mặc Tổ Nhiền, Bạch Cẩm Sương không thể không nhận ra cái gì.

Nghe thấy câu hỏi này, Mặc Tu Nhân lại trở nên do dự.

Anh không dám nói thật với Bạch Cẩm Sương, chỉ sợ sẽ khiến cô kích động nhưng nếu anh nói dối thì Bạch Cẩm Sương sẽ nghĩ thế nào.

Bạch Cẩm Sương cười lạnh: “Tổng giám đốc Mặc không dám nói phải không? Vậy để tôi nói nhé. Mặc Tu Nhân trăm phương nghìn kế, cố ý tiếp cận tôi, thậm chí chuyển cả nhà tới đối diện nhà tôi, dù lần nào đến gần tôi, tổng giám đốc Mặc cũng đều lấy lí do rất quang minh chính đại. Tôi cũng không hề hỏi người bên cạnh về mối quan hệ trước đây gữa tôi và tổng giám đốc Mặc nhưng tổng giám đốc Mặc, Bạch Cẩm Sương tôi đây không phải kẻ ngốc, nếu anh muốn tiếp tục lừa gạt tôi vậy tôi nói rõ cho anh biết, anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải loại người ngu ngốc mà bất cứ ai cũng có thể lừa gạt!”

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Mặc Tu Nhân chợt thay đổi, giọng anh khó có khi trầm xuống như vậy: “Bạch Cẩm Sương, tôi không lừa dối cô!”.

“Vậy tại sao anh không dám trả lời câu hỏi của tôi!” Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân hít sâu, nhắm mắt lại nói: “Bác sĩ nói cô bị chứng mất trí nhớ có chọn lọc là do trước đó chịu đả kích mà ra, tôi chỉ không muốn kích thích cô mà thôi!”

Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân hồi lâu rồi chợt nắm tay Tần Minh Huyền, sau đó quay sang nói với Annie: “Annie, chúng ta đi!”

Vừa dứt lời, ba người đi qua trước mặt Mặc Tu Nhân, cô còn để lại một câu: “Tổng giám đốc Mặc, sau này anh đừng chỗ nào cũng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vậy sẽ không kích thích đến tôi!”

Thấy Bạch Cẩm Sương muốn rời đi, Mặc Tu Nhân bất ngờ đưa tay nắm lấy cánh tay không nắm tay Tần Minh Huyền của Bạch Cẩm Sương.

Thân thể Bạch Cẩm Sương cứng đờ, cô buông tay Tần Minh Huyền ra, tay nắm thành quyền rồi xoay người đánh thẳng lên người Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân phản ứng rất nhanh, gần như tự động bật lùi về sau tránh đòn của cô.

Thế nhưng Bạch Cẩm Sương không hề có ý dừng lại, cô trực tiếp bước tới trước, nhấc chân quét ngang qua chỗ Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhận liên tục tránh né nhưng lại không dám đánh lại Bạch Cẩm Sương, anh sợ làm Bạch Cẩm Sương bị thương.

Trong lòng Bạch Cẩm Sương vô cùng tức giận. Lúc này, lại thấy Mặc Tu Nhân chỉ tránh mà không dám tiếp chiêu, cơn giận trong lòng cô bộc phát: “Tổng giám đốc Mặc đang xem thường tôi sao?”

Vẻ mặt Mặc Tu Nhân thay đổi, anh biết rõ Bạch Cẩm Sương đang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.