**********
Chương 1029: Đưa ra quyết định khi cơ hội đến
Đỗ Khang và Hà Yến bỗng nhiên quay lại, liền nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Mặc Tu Nhân, anh từ từ đi tới, khí thế bừng bừng, mang đến cho người ta một cảm giác ớn lạnh khó hiểu, không dám lên tiếng.
Mặc Tu Nhân đi đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, trực tiếp đưa tay ra che chở cô ở tư thế bảo vệ, đứng ở trước mặt Đỗ Khang: “Nói đi, sao lại không nói nữa thế?
Đỗ Khang sợ Mặc Tu Nhân, người thanh niên này có vẻ lạnh nhạt và ngang ngược, nhưng lời nói ra rất mạnh mẽ và chân thật đáng tin.
Trước đó, họ chỉ là không muốn làm cấy ghép, Mặc Tu Nhân đã đưa ra quyết định khi cơ hội đến, phải phá hủy công ty của nhà họ Đỗ, sao bọn họ dám làm bộ làm tịch với Mặc Tu Nhân chứ!
Bạch Cẩm Sương nói vậy chỉ để nhắc nhở họ, nhưng Mặc Tu Nhân thật sự là dám nói dám làm, họ không thể không sợ!
Đỗ Khang nghiến răng: “Tổng giám đốc Mặc, không thấy Đỗ Thanh Vy nhà chúng tôi đâu nữa, suy cho cùng, tủy xương của Đỗ Thanh Vy vừa hay lại phù hợp để cấy ghép tủy xương với Yến Oanh, vậy nên chúng tôi muốn hỏi xem sao!”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân bỗng nhiên lạnh lùng, trầm lắng nhìn sang: “Hỏi ư? Hỏi cái gì? Con gái của ông không thấy đâu, chẳng lẽ không nên gọi cảnh sát sao? Chúng tôi là cảnh sát à?”
Đỗ Khang như cảm thấy lượng không khí thở không đủ: “Không phải, chúng tôi chỉ là.. “Là gì?” Mặc Tu Nhân cười mỉa mai: “Nghi ngờ chúng tôi bắt cóc con gái của ông? Ông Đỗ, muốn nói thì phải có bằng chứng, để tôi nghĩ xem, trước đây có một người tên là Tần Quốc Phú tung tin đồn nhảm nói xấu nhà họ Tần chúng tôi, đã bị giam giữ bao lâu rồi nhỉ..”
Đúng lúc đó, Bạch Cẩm Sương nói: “Hơn hai tháng!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đúng vậy, hơn hai tháng, như vậy còn là vì nể mặt người đó là anh chồng của em trai tôi, nếu không thì..”
Mặc Tu Nhân không nói phần còn lại, nhưng nó đã đủ để khiến Đỗ Khang và Hà Yến sợ hãi.
Mặc Tu Nhân thật sự là dám nói dám làm, điều này họ cũng từng nghe nói!
Đỗ Khang nghiến răng: “Tổng giám đốc Mặc hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đến xem tình hình của Yến Oanh, bây giờ sẽ rời đi ngay!”
Đỗ Khang sợ hãi, quay người kéo tay Hà Yến rời đi.
Cho dù trong lòng họ đều biết rõ, người là do Mặc Tu Nhân bắt đi, nhưng mà nếu họ muốn chống lại Mặc Tu Nhân thì gần như chắc chắn sẽ không thể thắng được, họ vẫn nên lùi lại một bước, rồi mới lập kế hoạch lần nữa.
Nhìn bóng lưng của Đỗ Khang, giọng nói của Mặc Tu Nhân không to không nhỏ, đủ để họ nghe thấy: “Ông Đỗ, nếu ông lại gây ầm ĩ, chuyện sẽ không chỉ kết thúc như ngày hôm nay!”
Giọng của Mặc Tu Nhân nghe thì có vẻ là không có gì đe dọa, nhưng nó khiến Đỗ Khang và Hà Yến sợ hãi đến mức co bả vai lại, bước nhanh rời đi.
Ngay sau khi Hà Yến và Đỗ Khang vừa đi, Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương: “Họ không làm gì em chứ!” Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không, họ chỉ muốn tới gây ầm ĩ mà thôi!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Em yên tâm, sau này anh sẽ sắp xếp người của mình ở bệnh viện này, nếu họ tới, anh sẽ không để cho họ gặp được em!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy vậy thì liền ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “Lúc trước, anh gọi điện thoại nói rằng đã tìm được người có tủy xương phù hợp, người đó ở đâu, họ tên là gì, anh có thể nói cho em biết được không?”
Ban đầu, Mặc Tu Nhân quả thật đã sắp xếp người làm giả thông tin của người hiến tặng, đủ để lấy đồ giả thay thế đồ thật, đến lúc đó, cho dù Đỗ Yến Oanh có làm phẫu thuật, cũng sẽ không ai có nghi ngờ điều này.
Đỗ Thanh Vy sẽ hôn mê trong quá trình phẫu thuật, và sẽ được đưa đi sau ca phẫu thuật, đến lúc đó, cho dù bà ta báo cảnh sát, cũng sẽ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào chứng minh ai đó đã bắt cóc bà ta.
Phải biết rằng, sự nghi ngờ không bao giờ là đủ để dùng làm bằng chứng! Mặc Tu Nhân vốn có thể tiếp tục bịa ra lời nói dối này, nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy của Bạch Cẩm Sương, có một số lời, anh dường như bỗng không thể nói ra được.
Bạch Cẩm Sương nhìn anh chằm chằm: “Nếu anh không nói, vậy để em đoán nhé. chắc là anh thật sự đã bắt Đỗ Thanh Vy, mà tin tức được truyền đến, người có tuy xương khớp với mẹ của em, là do anh tìm đến để diễn kịch đúng không! Cuối cùng, người thật sự đã hiến tặng cho mẹ em, người đã làm phẫu thuật, trái lại chính là bà ta, đúng không?”
Mặc Tu Nhân im lặng, anh ban đầu là sợ Bạch Cẩm Sương sẽ nghĩ nhiều nên thật sự đã giấu Bạch Cẩm Sương chuyện này.
Nhưng mà, Đỗ Khang và Hà Yến làm ầm ĩ đến tận cửa,
Bạch Cẩm Sương cũng không ngốc, cô chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được.
Mặc Tu Nhân thở dài một hơi, đưa tay ra xoa nhẹ gò má của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt có hơi bất lực: “Cẩm Sương, có nhiều khi em... quá thông minh!”
Bạch Cẩm Sương nói: “Quá thông minh không phải là điều tốt sao? Như vậy sẽ không dễ bị lừa gạt, hơn nữa... em cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành, làm việc gì cũng không đủ chu đáo, chính là như vậy, nếu không thì sao em lại có thể ngu xuẩn như vậy, nói cho mẹ em nghe về thân phận của Tần Minh Xuân, khiến Tần Minh Lệ nghe được, đúng không?”
Mặc Tu Nhân bất lực: “Đừng tự trách mình, ý của anh không phải vậy, anh cũng hiểu mà, em nói với mẹ cũng chỉ vì muốn giúp bà ấy cởi bỏ nút thắt trong lòng, sẽ không còn canh cánh trong lòng về chuyện năm đó anh trai của anh tự tử, bà lại trực tiếp đưa em rời đi. Em đã làm đúng, bây giờ bà đang mắc bệnh, vốn là cần điều hòa cảm xúc!”
Bạch Cẩm Sương nhắm mắt lại, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Mặc Tu Nhân: “Nhưng mà, cho dù ý định ban đầu là gì, sai lầm chính là sai lầm! Mặc Tu Nhân!”
Bạch Cẩm Sương nghiêm túc nhìn Mặc Tu Nhân, nói: “Vì em, vì đứa trẻ, anh để bà ta đi đi!”
Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời này, vẻ mặt trông hơi khó coi.
Thả Đỗ Thanh Vy ra, thật sự có thể tìm được tủy xương phù hợp sao? Nếu không tìm được, nhà họ Đỗ lại không muốn thỏa hiệp, đến lúc đó... Đỗ Yến Oanh thật sự xảy ra chuyện, Bạch Cẩm Sương có thể gánh vác được sao?
Mặc Tu Nhân thực sự không muốn làm Cẩm Sương của anh buồn một chút nào!
Nhưng mà, Bạch Cẩm Sương lại vô cùng cứng đầu trong một số chuyện.
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân không lên tiếng, cô nói nhẹ nhàng: “Mặc Tu Nhân, em biết anh là vì muốn tốt cho em, em cũng biết anh đang nghĩ gì, anh thậm chí còn không muốn em dính dáng gì đến chuyện này, lực chọn che giấu em. Nhưng mà, anh có từng nghĩ, chuyện này là chính là phạm pháp đó!”
Bạch Cẩm Sương lại thở dài một hơi: “Nhân lúc còn chưa mắc phải sai lầm nào quá to lớn, hãy thả bà ta ra đi! Mặc Tu Nhân, em vẫn luôn biết rằng anh rất yêu em, sẵn sàng làm bất cứ điều vì cho em, em cũng chưa bao giờ nghi ngờ về tình cảm mà anh dành cho em. Thành thật mà nói, em cũng không phải là đức mẹ Maria, em cũng rất ích kỷ, muốn những người mà mình quan tâm bình yên vô sự. Giống như chuyện của Tần Minh Lệ, em biết sự việc đã quá nghiêm trọng, đây không chỉ còn là chuyện có phạm pháp hay không nữa rồi, cô ta không thể không chết, nếu không, chắc chắn sẽ dấy lên một cơn sóng lớn cuồn cuộn ngất trời, đến lúc đó, tất cả chúng ta đều không ổn. Nhưng mà, chuyện của Đỗ Thanh Vy... cho dù bà ta đã làm nhiều chuyện xấu, lòng dạ độc ác, nhưng mà, cho dù là như vậy, chúng ta cũng không có quyền ép buộc bà ta phải hiển tặng cho mẹ em. Đây là quyền tự do của bà ta!”
Mặc Tu Nhân khế xoa tay Bạch Cẩm Sương, trong mắt lóe lên tia sáng khiến Bạch Cẩm Sương không thể hiểu nổi: “Em có thể coi như không biết chuyện này, Đỗ Thanh Vy... anh sẽ không để bà ta chết, sau này anh cũng sẽ mang đến cho nhà họ Đỗ nhiều lợi ích, sẽ không để Đỗ Thanh Vy hiến tặng một cách vô ích. Em biết đấy, anh chỉ là không thể chịu được sự hùng hổ hăm dọa, đe dọa của nhà họ Đỗ đối với em! Khiến em rơi vào thế khó xử!”
Bạch Cẩm Sương nghiêm túc nhìn Mặc Tu Nhân, kéo lấy tay anh, nắm lấy hai tay: “Em có thể hiểu được cách nghĩ của anh, thật ra, em không phải là không muốn cứu mẹ em, nhưng mà cũng không muốn dùng cách này. Bởi vì nếu mẹ em biết được em dùng cách này để cứu mẹ, chắc chắn bà ấy sẽ không chấp nhận. Mặc dù bà ấy thất vọng về nhà họ Đỗ, thậm chí chán ghét họ, nhưng mà, bà chưa từng nghĩ về việc sẽ ép buộc bất cứ ai cả!”