Bạch Cẩm Sương ấn chuông cửa, nhìn phía sau cánh cửa lớn màu đen có chạm khắc hoa văn kia, cô thấy Bông Vải đang lon ton chạy tới mở cửa.
Khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, đôi mắt to tròn của cậu bé liền sáng lên kêu: Mẹ ơi, chú Mặc!”
Trong một thời gian dài Bạch Cẩm Sương không gặp con, cô nhớ Tần Minh Huyền vô cùng, nên khi nhìn thấy con trai ánh mắt cô quyến luyến không muốn rời đi: Bông
Vai!
Đợi khi cậu bé mở cửa ra, Bạch Cẩm Sương liền kh lưng và ôm con vào lòng, mặt cụng vào cái đầu nhỏ bé của con, động tác thân mật yêu thương.
Cô nói: Bảo bối à, mẹ nhớ con rất nhiều, những ngày qua, con có nhớ mẹ không? Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu nói: Nhớ ạ, con nhớ mẹ nhiều lắm!
Nói tới đây, giọng nói non nớt mềm mại của cậu bé tiếp tục vang lên: Mẹ ơi, mẹ không phải nói dẫn theo bố đến gặp con sao?
Tần Minh Huyền vừa nói vừa nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, anh đang nhìn cậu cùng mẹ cậu với vẻ mặt cưng chiều, làm sự nghi ngờ trong lòng cậu theo đó mà hiện cả lên mặt.Bạch Cẩm Sương hơi ngẩn ra, nghe được lời này thì buông Tần Minh Huyền ra.
Cô nhìn Tần Minh Huyền, cuối cùng ánh mắt chuyển đến trên mặt Mặc Tu Nhân sau đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của con trai: Bông vải à, chú Mặc chính là bố ruột của con!
Tần Minh Huyền nghe xong câu nói này liền nghĩ đến chuyện lúc trước khi còn ở thành phố Trà Giang, hốc mắt cậu đột nhiên đỏ lên: Vậy sao...sao lúc đó chú không nhận con chứ?”
Nhìn thấy bộ dạng cậu bé như vậy, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đều có chút hoảng hốt. Bạch Cẩm Sương vừa định giải thích, liền thấy Mặc Tu
Nhân sốt ruột nửa ngồi xổm xuống, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ bé của Tần Minh Huyền, giọng điệu ôn nhu thực sự không giống anh thường ngày: Bông Vải, con có tin tưởng bố không?”
Cậu bé ấm ức mím môi, cuối cùng gật gật đầu nói: Tin a!”
Mặc Tu Nhân hơi thở phào nhẹ nhõm nói: Lần đầu tiên gặp con, bố thật sự không biết con là ai, chỉ là đúng lúc cứu con mà thôi, sau đó mới xác thực thân phận của con, bố cũng muốn nhận con lắm, nhưng...con cũng biết mà, mẹ con đã quên một số chuyện trước kia, chính mẹ con cũng không biết, con là con trai ruột của bố mẹ, nếu bố nói ra sự thật ngay lúc đó, điều này sẽ kích động mẹ con, cho nên, bố không dám mạo hiểm. Nhưng mà, bố thật sự rất yêu con, chính vì vậy nên bố đã chuyển đến ở đối diện hai mẹ con, chính là muốn có thể chăm sóc hai người tốt hơn, con có hiểu không?
Trước kia ở thành phố Trà Giang, Mặc Tu Nhân cùng Tần Minh chơi với nhau rất hòa hợp, anh biết, cậu bé là một đứa trẻ thông minh, so với những đứa trẻ bình thường thì hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cho nên, anh dùng giọng điệu người trưởng thành để nói chuyện với Tần Minh Huyền, cố gắng nói cho cậu biết chân tướng sự thật một cách chậm rãi và chi tiết.
Đôi mắt to ươn ướt của Tần Minh Huyền lóe lên rồi nói: Thật sao?”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân trịnh trọng lại nghiêm túc, thần thái giống như đang ký một hợp đồng mấy tỷ: Đương nhiên là thật, bố sẽ không, cũng không muốn lừa gạt con!”
Tần Minh Huyền đột nhiên hít hít cái mũi, sau đó trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Mặc Tu Nhân khi anh còn đang ở tư thế ngồi xổm, giọng nói cậu bé đầy sự tủi thân làm cho người ta đau lòng: “Vậy tại sao boos không đến chăm sóc con với mẹ sớm một chút, mấy năm nay mẹ vất vả vô cùng!”
Câu nói này khiến trái tim Mặc Tu Nhân nhói lên từng cơn đau đớn.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được chua xót, cô cố ngăn nước mắt rơi, giúp Mặc Tu Nhân giải thích: Bởi vì bà ngoại dẫn mẹ con mình đến nước Z rồi, bố con không tìm được chúng ta, không trách bố được!
Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Cẩm Sương, lại nhìn Mặc Tu Nhân nói: Thật sao?”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu nói: “Thật đó, bố đã nói không lừa gạt con mà!”
Cậu bé bĩu môi: Nhưng...con vẫn thấy rất khó chịu, lúc trước ở trường mẫu giáo, mấy bạn khác đều cười nhạo con không có bố. Cậu bé nói với giọng điệu ấm ức vô cùng, Mặc Tu
Nhân nghe mà đau lòng muốn chết, anh một bên lau nước mặt cho Tần Minh Huyền, một bên nghiêm túc nói: Đợi trở về nước, bộ giúp con đánh bọn họ nha Cậu bé nhìn nhìn Mặc Tu Nhân với con mắt đỏ hoe, xem như miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của anh.
Mặc Tu Nhân đang muốn nói thêm điều gì đó để gần gũi với con trai hơn, thì bỗng nghe thấy giọng nói một người phụ nữ vang lên: Bông Vải, ai vừa gõ cửa vậy con, sao mà mở cửa lâu quá vậy?
Người phụ nữ vừa nói vừa bước ra khỏi biệt thự.
Khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Yến Oanh, Mặc Tu Nhân mới hiểu được, vì sao bà không muốn tha thứ cho Tổng Đình Nguyên, bởi vì Bạch Cẩm Sương trông rất giống bà, thể mà Tổng Đình Nguyên đã gặp Bạch Cẩm Sương nhiều lần thế này, còn nhận một kẻ giả mạo làm con.
Đổi lại là ai, chắc chắn cũng đều tức giận! Anh kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Minh Huyền, đứng thắng người, bình tĩnh mà nhìn Đỗ Yến Oanh.
Đỗ Yến Oanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con mắt lóe lên nói: Cẩm Sương, con về sao mà không nói cho mẹ biết chứ
Bạch Cẩm Sương mím môi nói: Con tìm thấy bố của Bông Vải rồi, nên tụi con về đây để đón Bông Vải điện
Đôi mắt Đỗ Yến Oanh chợt sáng, nhìn thấy Tần Minh Huyền đứng ở giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, mỗi người dắt một bên tay, thoạt nhìn một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Nghĩ đến hành động ích kỷ năm đó của mình, trong lòng bà cuối cùng cũng an ủi vài phần.
Bà gật đầu: Các con đi về nhà đi đã!”
Mặc Tu Nhân một nhà ba người theo lời của Đỗ Yến Oanh vào cửa, rồi bỗng Mặc Tu Nhân nghĩ đến vừa rồi mình còn định dỗ Bông Vải kêu một tiếng bố kết quả, bị Đỗ Yến Oanh đột nhiên đi ra làm gián đoạn. Ủng hộ team *chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Anh còn chưa nghe được Bông Vải gọi anh một tiếng bố, nên trong lòng có chút mất mát.
Vào phòng khách, Đỗ Yến Oanh nhìn về phía Bạch Cẩm Sương nói: Con đi giúp...cậu Mặc dọn phòng đi, Cẩm Sương!”
Mặc Tu Nhân khách khí nói: Dì ơi, dì gọi cháu Tu
Nhân là được!
Đôi mắt Đỗ Yến Oanh hơi lóe lên: “Ừ”
Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Yến Oanh giống như có chuyện muốn nói với Mặc Tu Nhân, cô suy nghĩ một chút rồi kéo Bông Vải đi về phía phòng khách bên kia.
Cô tin rằng, Đỗ Yến Oanh sẽ không làm khó Mặc Tu Nhân, nếu thật sự mẹ cô làm vậy, cô cũng sẽ đứng ra hòa giải cho hai người.
Bạch Cẩm Sương hiểu rõ Mặc Tu Nhân và Đỗ Yến Oanh, cô tin tưởng, hai người đều yêu thương cô, họ sẽ không làm cho cô khó xử, cho dù là có mâu thuẫn, cũng có thể hòa giải được.
Bạch Cẩm Sương rời đi, Đỗ Yến Oanh nhìn Mặc Tu Nhân, liền rất nghiêm túc nói một câu: Xin lỗi cậu!”
Mặc Tu Nhân ngây ngẩn cả người, anh thật sự không nghĩ tới, sẽ là khởi đầu như vậy.
Bạch Cẩm Sương bên nhau chứ!
Sự việc đó đã làm anh đau khổ suốt 6 năm qua, nếu nói không oán trách chút nào thì đó là nói dối, dù sao, anh cũng không phải thần thánh, thế nhưng, đối phương là mẹ của Bạch Cẩm Sương, lại tự mình xin lỗi rồi còn giải thích, anh cũng không thể không nể mặt trưởng bối được.
Anh im lặng trong hai giây rồi mở miệng nói: Cháu hiểu được mà, sau này cháu cũng không nghĩ đến chuyện của quá khứ nữa, miễn là tương lai, cháu có thể với Cẩm Sương ở bên nhau là cháu hài lòng rồi!