Mặc Tu Nhân khẽ lắc đầu: “Không có, tôi đang nghĩ, có lẽ anh ta không phải là người mang mẫu gen của anh trai tôi đi đâu. Nếu thật sự là anh ta đã mang đi, thì chúng ta tiêu hủy nó ngay bây giờ đi. Như thế anh ta còn có thể tạo ra một mẫu gen khác giống hệt như mẫu của anh trai tôi sao?”
Đàm Phi Tuấn trầm mặc, ông ấy cũng không biết! Tần Minh Xuân đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Tên cầm đầu xã hội đen lên tiếng nói: “Đã vậy... Bây giờ tôi sẽ cho người đi tìm giúp anh!” Mặc Tu Nhân nghĩ ngợi một lúc lâu, đưa ảnh chụp của
Lục Thành Ngôn cho người kia: “Nhiệm vụ lần này.”
Cuối cùng, Mặc Tu Nhân vừa mới nói chưa được nửa câu, người bên kia đã hùng hổ nói: “Các anh cứ trả tiền đặt cọc trước, chúng tôi sẽ bắt đầu hành động. Nhưng chúng tôi cũng không biết sự thật ra sao nên cũng coi như là trong sạch. Vậy giao dịch sẽ kết thúc ở đây!”
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu: “Tôi cũng có suy nghĩ này, bây giờ, tôi sẽ cho anh một nhiệm vụ tiếp theo, đi tìm ảnh chụp của người này. Nếu tìm được rồi thì không cần rút dây động rừng, trực tiếp khống chế người đó và những người ở trong phòng thí nghiệm! Anh đã hiểu chưa?”
Tên cầm đầu xã hội đen nở một nụ cười hào phóng “Chuyện này đơn giản thôi!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Được rồi, tiền đặt cọc cho nhiệm vụ này, sau này trợ lý của tôi sẽ chuyển lại cho anh, sau đó anh có thể cùng anh em của mình rút lui!”
Một đám xã hội đen vội vàng chạy tới, rồi lại vội vàng rời đi.
Đàm Phi Tuấn sau khi biết được Đàm Phi Vũ đang ở bên ngoài thì nhanh chóng đi theo đảm xã hội đen ra ngoài, mong có thể gặp được Đàm Phi Vũ.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Tần Minh Xuân thì cảm thấy có chút áy náy: “Anh, em xin lỗi! Chúng ta lại đi chậm một bước nữa rồi!”
Tần Minh Xuân khẽ lắc đầu: “Chúng ta cũng không thể ngờ được rằng, anh ta lại vội vàng rời đi như vậy, chúng ta cũng đi thôi!” Mặc Tu Nhân gật đầu rồi cùng Tần Minh Xuân rời khỏi nơi này.
Mặc Tu Nhân vốn đã nghĩ rằng, Lục Thành Ngôn vì để bảo vệ cho mẫu thí nghiệm này mà chuẩn bị một cuộc chiến ác liệt với anh. Vậy mà anh lại không ngờ rằng, đối phương trực tiếp cầm mẫu thí nghiệm này chạy mất.
Chỉ là, sau khi hợp tác thành công với Mặc Tu Nhân xong, Đàm Phi Tuấn đã bí mật sao chép tất cả những tài liệu để giúp ông ta khỏi bệnh. Tuy nhiên, chí ít thì phương pháp nghiên cứu để chữa khỏi hẳn bệnh hen suyễn sẽ không bị trì hoãn.
Mặc Tu Nhân ngẩn ngơ ở nước A hai ngày, cũng không có được tin tức của Lục Thành Ngôn, anh quyết định đợi khi nào ở bên này có tin tức rồi mới ra tay thêm lần nữa, sau đó sẽ cùng Tần Minh Xuân về nước.
Trong hai ngày qua, anh thật sự... rất nhớ Bạch Cẩm Sương và Bông Vải.
Mặc Tu Nhân vừa mới về nước thì đã phải tiến Đàm Phi Tuấn về nước Z. Cũng tới thành phố Trà Giang rồi, Mặc Tu Nhân cũng đã sớm chuẩn bị phòng thí nghiệm cho ông ta. Khi Đàm Phi Tuấn đến nơi, ngay cả nghỉ ngơi ông ta cũng chưa có thời gian, liền tiếp tục lao vào cuộc thí nghiệm tiếp theo.
Mặc Tu Nhân cũng đưa đơn thuốc của nhà họ Tống cho Đàm Phi Tuấn, hy vọng ông ta sẽ giúp đỡ mình xác nhận một chút xem loại thuốc này bây giờ có thể để Tân Minh Huyền sử dụng hay không? Có tác dụng phụ gì khi dùng hay không? Đàm Phi Tuấn nhận nhiệm vụ này một cách thản nhiên đến kỳ lạ.
Mặc Tu Nhân đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn định vị thấy Bạch Cẩm Sương đang đi thẳng vào trong nhà.
Hôm nay là Chủ nhật nên Bạch Cẩm Sương không phải đi làm. Chỉ là, trước đó cô đã hỏi qua Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân nói rằng anh đang ở nước ngoài bí mật điều tra về hành tung của Lục Thành Ngôn. Cô đã nghĩ rằng, Mặc Tu Nhân phải mất đến hai ngày mới có thể điều tra được tin tức của Lục Thành Ngôn rồi trở về.
Cô cũng không hay để ý điện thoại, Mặc Tu Nhân sớm đã vô tình định vị vị trí ở rất gần với cô.
Nghe thấy tiếng đập cửa thuỳnh thuỳnh bên ngoài, cô còn tưởng rằng đó chính là Cổ Lạp hay là Annie nên đã vội vàng bước tới mở cửa.
Kết quả là, cửa vừa mới mở ra, cô đã bắt gặp một người đàn ông với vẻ mặt cười khểnh. Ánh mắt cười của Mặc Tu Nhân sâu sắc, như thể muốn hút Bạch Cẩm Sương vào sâu trong đó,
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc.
Mặc Tu Nhân nở một nụ cười lớn, khẽ xoa đầu Bạch
Cẩm Sương rồi hỏi: “Sao vậy? Sao thấy anh lại ngơ ra thế?” Bạch Cẩm Sương mím chặt môi: “Anh... Sao anh lại trở về nhanh như vậy?”
Giọng Mặc Tu Nhân trầm xuống, khẩu khí có chút nguy hiểm: “Sao thế? Chế anh trở về quá nhanh sao? Không phải lúc trước em còn nói em cũng nhớ anh à?”
Giọng nói Mặc Tu Nhân trầm hẳn xuống, thật dễ khiến người ta có cảm giác nguy hiểm và bức bối.
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương hơi ửng hồng: “Em không có ý đó đâu?” “Ồ.” Mặc Tu Nhân khẽ xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Cẩm Sương, nói với giọng hơi khàn khàn: “Vậy em nói cho anh nghe xem, ý em là sao nào?”
Bạch Cẩm Sương chỉ cảm thấy, Mặc Tu Nhân càng như vậy càng khiến mặt cô đỏ hơn và tim đập nhanh hơn. Hơn nữa... Đã hai ba ngày không gặp, cô cũng thật sự rất nhớ Mặc Tu Nhân.
Cô xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng hết lên rồi nhìn chăm chăm vào Mặc Tu Nhân nói: “Anh đừng nhiều lời, mẹ em vẫn còn ở đây đấy. Anh đến chơi với Bông Vải trước đi, giữa trưa em nấu cơm!”
Ngay khi nhắc tới Tần Minh Huyền, vẻ mặt của Mặc Tu Nhân thật sự trở nên có chút nghiêm túc: “Hai ngày nay Bông Vải có khỏe không?”
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu: “Ừm, hai ngày nay vẫn ổn, nhưng mà không biết là đơn thuốc mà ông ta đưa có thể uống được hay không!”
Bây giờ Bạch Cẩm Sương có chút không biết phải xưng hô thế nào với Tổng Đình Nguyên, có chút không được tự nhiên. Gọi là bố sao, cô thật sự không làm được, nhưng nếu gọi là chủ Tống, nghe lại càng kỳ lạ hơn. Dù sao, cô cũng đã biết Tổng Đình Nguyên chính là bố đẻ của cô.
Mặc Tu Nhân khẽ xoa nhẹ tóc cô: “Không sao đâu. Anh đã cho người đi nghiên cứu rồi. Có thể dùng được hay không, rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Em cứ yên tâm nấu cơm đi, anh còn phải chờ để được ăn cơm em nấu nữa!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương đã dịu lại: “Được rồi, bây giờ em đi nấu cơm trưa luôn đây!”
Mặc Tu Nhân đi theo Bạch Cẩm Sương vào cửa. Đỗ Yến Oanh cũng bước từ trong phòng của bà ra, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, toàn thân nhìn rất tiều tụy.
Mặc Tu Nhân khẽ liếc nhìn Bạch Cẩm Sương một cái,
Bạch Cẩm Sương mím chặt môi. Cô kéo tay áo Mặc Tu
Nhân ra hiệu cho anh, ý bảo anh đừng hỏi gì cả.
Mặc Tu Nhân cấu nhẹ ngón tay cô, tỏ vẻ mình đã hiểu ý cô.
Đỗ Yến Oanh nhìn thấy Mặc Tu Nhân, hỏi: “Cháu về nước rồi sao!”
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu trả lời: “Vâng, mọi việc ở nước ngoài đã được xử lý xong nên cháu về sớm. Chiều nay cháu muốn đưa Bông Vải và Cẩm Sương về nhà một chuyển, dì có muốn đi cùng chúng cháu không?”
Đỗ Yến Oanh lắc đầu: “Dì không đi đâu, ba người các cháu đi thôi. Đợi thêm vài ngày nữa hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, lúc đó dì sẽ sang đó!”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Vâng!”
Đỗ Yến Oanh nhìn hai người họ rồi quay trở về phòng luôn.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương có chút bất lực, quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nhân rồi trả lời: “Bông Vải đang ở trong phòng, anh đi tìm thằng bé đi!”
Nhưng Mặc Tu Nhân không đi, anh xoay người đi theo
Bạch Cẩm Sương vào phòng bếp, anh do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn hỏi cô: “Dì Đỗ... Dì ấy làm sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân một cái: “Không lẽ anh không đoán ra được sao?”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân bỗng lóe lên: “Không lẽ bởi vì chủ Tổng sao?”
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu, sắc mặt có chút trầm xuống: “Hôm đó Bông Vải mắc bệnh, tất cả đều hỗn loạn, mẹ em còn có thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình. Sau khi sự việc đó qua đi, chỉ cần bà ấy bước ra khỏi cửa, là có thể nhìn thấy... người đó đang ở xung quanh, ông ấy không đi lên, chỉ yên lặng đi theo mẹ em. Nếu mẹ em có gì cần giúp đỡ, ông ấy sẽ ngay lập tức lao đến, lặng lẽ giúp đỡ. Em cảm thấy tâm trạng của mẹ em đang rất tồi tệ. Bây giờ... Bà ấy nhìn người kia, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều bộc lộ ra, dù sao thì...
Bạch Cẩm Sương khẽ thở dài một cái, Mặc Tu Nhân có lẽ có thể hiểu được tình cảm của Đỗ Yến Oanh trong suốt nhiều năm như vậy, đều là dành cho Tổng Đình Nguyên, nên làm sao có thể nói là không để ý, không quan tâm được.
Nói đến Tổng Đình Nguyên, cô cảm giác như có thứ gì nghẹn ở cổ, nhưng cũng là nhẹ nhõm
Bạch Cẩm Sương lơ đãng rửa rau: “Anh đừng hỏi chuyện này nữa, đi tìm Bông Vải đị
Mặc Tu Nhân không kiềm chế được mà vươn tay ôm chặt eo Bạch Cẩm Sương, nhẹ nhàng đè cầm lên tóc cô: “Nhưng mà anh thấy tâm trạng em có vẻ không được tốt, em đang cần anh giúp đỡ!”