**********
Bạch Cẩm Sương bật cười và nói: “Đâu có chế giễu anh, đang khen anh tốt mà!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân thoáng qua nét cười, anh nói: “Anh tốt như thế thì mau gọi một tiếng ông xã nghe xem!”
Bạch Cẩm Sương lập tức im lặng.
Mặc Tu Nhân quay sang nhìn Bạch Cẩm Sương thì thấy cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cổ cô cũng đã ửng đỏ lên.
Mặc Tu Nhân nhìn dáng vẻ xấu hổ như thế của cô thì tâm trạng trở nên cực kỳ tốt.
Tối đến, Ngụy Tuyết Hoa trở về chỗ ở của Quý Thanh Bình thì nhìn thấy Quý Thanh Bình đang nằm trên ghế sô pha chơi điện tử..
Bà ta nhớ đến tin mà bà ta đã nghe được ở nhà chủ của mình tối hôm nay thì đi qua, kéo Quý Thanh Bình dậy và nói: “Ngồi dậy, mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Quý Thanh Bình nói với vẻ hơi khó chịu: “Con đang chơi điện tử, mẹ đừng kéo con, để lát nữa hẵng nói!” . truyện ngôn tình
Ngụy Tuyết Hoa hơi tức giận, nói: “Cả ngày chỉ biết chơi điện tử, chơi thứ đó thì có tương lai được không?”
Quý Thanh Bình đã thật sự thấy không vui, anh ta ngồi bật dậy, tức giận trừng Ngụy Tuyết Hoa và nói: “Ây dà, mẹ có phiền không hả?”
Ngụy Tuyết Hoa thấy không vui khi nhìn thấy dáng vẻ đó của con trai nhưng nói cho cùng thì đó cũng là con trai của bà ta, bà ta không có cách nào có thể giận anh ta thật.
Bà ta chau mày nói: “Chuyện mà mẹ muốn nói với con có liên quan đến Tống Ngọc Tiên, nếu con không nghe thì đảm bảo con sẽ hối hận”
Quý Thanh Bình nghe bà ta nói như thế thì dừng chơi điện tử.
Anh ta đặt điện thoại xuống rồi nhìn sang Ngụy Tuyết Hoa và nói: “Chuyện gì? Mẹ nói đi!”
Ngụy Tuyết Hoa bất giác nhỏ tiếng nói: “Hôm nay khi mẹ quét dọn ở nhà chủ thì nghe nói gia chủ của nhà họ Tống đó đã tìm thấy con gái ruột của mình rồi”
Khi Ngụy Tuyết Hoa đến Minh Thành, trước khi Tống Ngọc Tiên đưa tiền cho bà ta thì chuyện ăn ở đi lại của bà ta và Quý Thanh Bình đều phải cần đến tiền.
Trước đây vì muốn cứu Quý Nhiên ra mà bà ta đã phải tiêu tốn gần hết tiền của trong nhà nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.
Lúc đó Ngụy Tuyết Hoa mới nhận ra rằng bà ta cần phải tìm một người có quyền thế thì mới cứu được Quý Nhiên ra.
Người cả đời không có tiền như Ngụy Tuyết Hoa thì luôn đặt nặng tư tưởng phải có của để dành cho lúc khó khăn, vì vậy bà ta đã lập tức đi kiếm tiền ngay.
Bà ta đã tìm được một công việc quét dọn trong gia đình, mặc dù Quý Thanh Bình thấy xem thường nhưng bà ta vẫn kiên trì đi làm mỗi ngày.
Hôm nay bà ta đã nghe được tin tức này từ nhà của một người có tiền, biệt thự của gia đình đó rất lớn, Tống cộng có năm người đến đó mà phải cần đến hơn một tiếng đồng hồ mới quét dọn xong.
Quý Thanh Bình nghe bà ta nói như thế thì chau mày hỏi ngược lại: “Gia chủ nhà họ Tống sao?”
Ngụy Tuyết Hoa vội vã giải thích: “Chính là bố nuôi của chị ba con, Tống Đình Nguyên!”
Sắc mặt của Quý Thanh Bình đột nhiên thay đổi, anh ta nói: “Tống Đình Nguyên đã tìm được con gái ruột rồi vậy chẳng phải ông ta sẽ không cần đến chị ba nữa sao?”
Mắt Ngụy Tuyết Hoa sáng lên, bà ta nói: “Chắc không đâu, mẹ nghe mấy bà chủ đó phân tích, chỉ cần nhà họ Tống còn cần đến thể diện thì họ sẽ không thể nào bỏ rơi con gái nuôi, chỉ có điều, nếu như cô chủ thật sự trở về thì tài sản mà con gái nuôi có thể nhận được sẽ bị ít đi. Nhưng chỉ cần chút tiền dư của chị ba con thì cũng đủ để chúng ta tiêu xài rất lâu rồi, chúng ta không được tùy tiện đến nhà họ Tống phá đám”.
Quý Thanh Bình nói với vẻ mặt không vui: “Con có nghe hay không nghe chuyện này thì có ảnh hưởng gì sao? Còn đảm bảo con sẽ hối hận nữa”
Ngụy Tuyết Hoa chau mày nói: “Bây giờ nhà họ Tống đã tìm thấy con gái ruột rồi, chẳng phải chị ba của con càng lo sợ chúng ta sẽ đến nhà họ Tống phá đám sao? Nghe nói ngày mai nhà họ Tống sẽ tổ chức tiệc nhận người thân, con dùng lý do này hối thúc chị ba con, để chị ba con cứu chị tư con ra là tốt nhất. Nếu không thì ngày mai mẹ sẽ hi sinh khuôn mặt già nua này, trà trộn vào buổi tiệc tối nay của nhà họ Tống để phá đám, đến lúc đó, khi thân phận của mẹ bị điều tra ra thì xem chị ba của con còn được sống những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ nữa không. Nhất định chị con sẽ thỏa hiệp, con tin mẹ đi, chắc chắn không sai đâu!”
Ánh mắt Quý Thanh Bình sáng lên, anh ta nói: “Ngộ nhỡ chị ấy vẫn không cứu chị tự ra được thì sao? Chúng ta có cần đến nhận chị ba nữa không?”
Ngụy Tuyết Hoa nghe anh ta nói như thế thì thấy hơi buồn, bà ta nói: “Nếu thật sự không thể cứu được thì cũng hết cách rồi, chúng ta cũng đã cố gắng hết sức! Về phần đến nhà họ Tống để nhận lại chị ba con thì cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, nếu như nhận lại chị con thật thì e là chị con sẽ không cho chúng ta lấy một đồng, cứ treo ở đó thì thỉnh thoảng còn có thể lấy được chút tiền, dù sao thì nhà họ Tống đó cũng có rất nhiều tiền, chúng ta cũng đã để cho chị ba con làm con gái của nhà họ bao nhiêu năm như thế rồi, họ cho chúng ta chút tiền thì cũng là chuyện nên làm mà!”
Quý Thanh Bình khẽ hừm một tiếng và không nói gì.
Nhưng chưa được bao lâu thì anh ta đã rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tống Ngọc Tiên.
Ở khách sạn.
Tống Ngọc Tiên nhìn thấy tin nhắn của Quý Thanh Bình gửi đến thì lông khắp người đều như dựng đứng hết lên.
Hai mẹ con này muốn làm gì? Không ngờ họ lại nghe được rõ ràng tin tức của nhà họ Tống đến thế, đến cả việc ngày mai sẽ tổ chức tiệc nhận người thân cho cái cô con gái cưng đó của nhà họ Tống mà họ cũng biết được tường tận đến vậy.
Cô ta nhìn tin nhắn của Quý Thanh Bình, bên trên viết nếu như cô ta không đồng ý cứu Quý Nhiên thì ngày mai họ sẽ đến buổi tiệc gây náo loạn, thậm chí còn nói họ có cách vào được bữa tiệc tối mai, dù cô ta có muốn ngăn cản cũng sẽ không ngăn cản được.
Trong lòng Tống Ngọc Tiên cảm thấy vô cùng hoảng loạn, tối nay Tống Đình Nguyên đã gọi điện thoại đến bảo cô ta sáng mai về nhà, nói là đã tìm thấy được em gái, muốn giới thiệu em gái cho cô ta làm quen, tối mai sẽ tổ chức tiệc nhận người thân cho cô em đó.
Cô ta chỉ là một cô con gái nuôi nên không thể nói được gì, chỉ có thể đồng ý đại cho xong.
Vốn dĩ tâm trạng cô ta đã cực kỳ tệ, không ngờ Quý Thanh Bình và Ngụy Tuyết Hoa còn gây thêm rắc rối cho cô ta vào lúc này.
Tống Ngọc Tiên nắm chặt lấy chiếc điện thoại, khuôn mặt trắng bệch ra, cô ta tiến thoái lưỡng nan, thần sắc rất hỗn loạn.
Sáng hôm sau, Tần Vô Đoạn vừa thức giấc thì đã nghe mẹ anh ấy nói Tống Ngọc Tiên đến tìm anh ấy.
Lúc này Tần Vô Đoạn chẳng muốn xuống lầu chút nào, anh ấy bảo Tống Ngọc Tiên lên phòng sách.
Cô ta vừa vào cửa thì Tần Vô Đoàn đã đóng cửa lại, chau mày hỏi: “Mới sáng sớm mà cô đến tìm tôi làm gì?”
Tối hôm nay là tiệc nhận người thân của nhà họ Tống, Tần Vô Đoạn tưởng rằng Tống Ngọc Tiên tìm mình là có liên quan đến chuyện này.
Kết quả, Tống Ngọc Tiên vừa mở miệng thì đã nói: “Vô Đoan, anh hãy giúp em, giúp em cứu Quý Nhiên đi, em thật sự hết cách rồi”
Tối qua Tống Ngọc Tiên ngủ không ngon giấc, lúc này trông dáng vẻ cô ta rất tiều tụy, cảm giác yếu đuối đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay..
Tần Vô Đoạn nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta thì vốn dĩ anh ấy còn thấy hơi lo lắng nhưng khi nghe cô ta nói như thế thì mặt Tần Vô Đoan liền lập tức biến sắc, anh ấy nói: “Tôi không có cách nào để giúp được cô chuyện này, tôi đã từng nói, tôi sẽ không để cho loại người như Quý Nhiên ra ngoài gây hại cho xã hội đầu”
Tống Ngọc Tiên nghe Tần Vô Đoạn nói như thế thì mắt cô ta liền đỏ lên, cô ta nói: “Vô Đoan, xem như em cầu xin anh, có được không? Anh giúp em đi mà!”.
Tần Vô Đoàn lạnh lùng nói: “Xin lỗi”
Kết quả, anh ấy vừa mới dứt lời thì đột nhiên Tống Ngọc Tiên đã quỳ xuống một cái “thích” và nói: “Vô Đoan, em cầu xin anh, hãy giúp em đi!”
Sắc mặt Tần Vô Đoạn lập tức thay đổi, anh ấy nói: “Tống Ngọc Tiên, cô đang làm gì thế? Cô đứng dậy cho tôi!”
Tống Ngọc Tiên òa khóc và nói: “Anh không giúp em thì hôm nay em sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy!”
Tần Vô Đoạn vừa tức vừa bực, anh ấy nói: “Tôi không hiểu tại sao cô cứ phải cứu Quý Nhiên cho bằng được?”
Mắt Tống Ngọc Tiên đỏ hoe, mặt đầy nước mắt, cuối cùng cô ta cũng nói một nửa lý do cho Tần Vô Đoạn nghe: “Có người uy hiếp em, nếu như em không giúp Quý Nhiên thì họ sẽ khiến em thân bại danh liệt!”
Tần Vô Đoan chau chặt mày và nói: “Cô đứng dậy trước rồi nói!”
Tống Ngọc Tiên cố chấp quỳ ở đó và nói: “Em không thể đứng dậy, nếu em đứng dậy thì anh sẽ không giúp em nữa”.
Tần Vô Đoan giận dữ nói: “Nếu như tôi không muốn giúp cô thì dù cho cô có quỳ ở đó thì tôi vẫn sẽ không giúp, đó là vấn đề nguyên tắc! Còn nữa, rốt cuộc là ai đã uy hiếp cô, nghiêm trọng đến vậy sao?”