**********
Chương 696: Em làm sao dám
Tân Minh Xuân cười nhạo một cái, châm chọc nhìn Tần Minh Lệ: “Ai nói là em không có chứng cử chứ?"
Tần Minh Xuân nói xong, trực tiếp liền cầm điện thoại di động đặt ở trên bàn, click vào nút phát. Tần Minh Lệ vừa nghe xong hai câu, vẻ mặt liền thay đổi luôn rồi: “Em...em ghi âm?"
"Ai nói với chị là em không thể ghi âm chứ, chị không phải nói, em không có bằng chứng sao? Vậy chị cảm thấy, lời chị vừa nói có thể chứng minh chị đã làm những chuyện gì hay không? Tần Minh Xuân chậm rãi bưng cốc cà phê ở trên bàn, uống một hụm.
Tần Minh Lệ sắc mặt bỗng trở nên khó coi: “Tần Minh Xuân, em không biết xấu hổ, em lại lại dám lừa chị, còn dám ghi âm!"
Tần Minh Xuân chế giễu nhìn cô ta: “Đây có gì mà không dám, Tần Minh Lệ, chị cho rằng chị là ai, em bây giờ lần cuối cùng khuyên chị, tốt nhất đừng chọc vào em, bằng không đừng trách em không khách khí!".
Câu nói sau cùng của Tần Minh Xuân, khiến cho Tân Minh Lệ không chịu được mà rùng mình lạnh một cái.
Đợi đến khi Tần Minh Xuân đi rồi, Tân Minh Lệ cả người vẫn còn cứng đờ ngồi ở chỗ cũ, cô ta tự cho rằng, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn thành một câu chuyện cười.
Cô ta cho rằng, Tần Minh Xuân vì hiếu thuận, làm sao cũng không thể từ chối yêu cầu mình ở bên cậu ta, thế nhưng cô lại không ngờ, Tần Minh Xuân lại dùng cách này để lấy lời khai của cô có lẽ những lời nói kia cũng không thể trở thành bằng chứng đưa lên tòa án được, thế nhưng chỉ cần chú út và thím út nghe được những lời kia chắc chắn sẽ hiểu được chuyện năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cho đến lúc này, bọn họ làm sao có thể còn giúp đỡ mình nữa.
Trong lòng của Tân Minh Lệ càng nghĩ lại càng loạn.
Cô cảm giác, người vừa nãy ở trước mặt mình, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn không giống với Tần Minh Xuân mà cô ta quen biết, khiến cô ta có một cảm giác run sợ không diễn tả được bằng lời..
Hơn 3 giờ chiều.
Phòng hội nghị tập đoàn Mervin, Thành phố Tây Hải.
Sau khi ăn cơm trưa xong, các vị lãnh đạo cao cấp liền tranh luận ồn ào cả một buổi chiều, sức chiến đấu quả thực cũng dũng mãnh vô cùng.
Tề Bạch Mai nhìn những người cổ đông cao cấp bộ dàng này từ ngày xưa, cuộc họp này ai mặt đỏ tía tai, cùng với mấy bác gái bán rau ở chợ không có gì là khác biệt.
Cô ánh mắt lóe lên một nét căm ghét, liền ném tập tài liệu trong tay xuống mặt bàn: “Đã tranh cãi đủ chưa hả?"
Tề Bạch Mai vừa tức giận, bỗng không có ai dám hé răng.
Tề Bạch Mai nhìn xung quanh một vòng: “Các người đều tự cho rằng mình là người đanh đá chửi ở ngoài đường sao, giọng nói to thì có lý sao?"
Nghe những lời này, mấy người cãi nhau to nhất vừa nãy sắc mặt đỏ lên.
Tề Bạch Mai mặt lạnh lùng: “Đều tranh cãi xong chưa? Chưa tranh cãi xong tôi cho các người thời gian, tiếp tục tranh cãi!"
Nghe nói như thế không ai hé răng.
Tề Bạch Mai hừ lạnh một tiếng: “Nếu không có ai nói, vậy tôi coi như các người tranh cãi xong rồi, nếu đã tranh cãi xong rồi, bên dưới hãy nghe quyết định của tôi, từ ngày mai bắt đầu, tiến hành di chuyển các hạng mục công việc của công ty, các bộ phận nằm không chắc được sự việc, trực tiếp báo cáo cho tôi! Cứ như vậy mà làm, giải tán!".
Tề Bạch Mai độc đoán, trực tiếp quyết định di chuyển công ty. Cô ấy nhìn thấy mấy vị cổ đông cấp cao sắc mặt khó chịu, cũng không để ý, cô ấy trong tay nắm số cổ phần nhiều nhất, coi như là những người kia có ý kiến, cũng hết cách thay đổi quyết định của cô ấy.
Tề Bạch Mai tuyên bố xong quyết định của mình, đứng dậy rời đi.
Trợ lý ở phía sau cửa hỏi cô: “Tổng giám đốc Tế, tiếp sau đó tôi cần làm gì?"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
Tề Bạch Mai đi thẳng về hướng thang máy: "Cô có thể tận làm rồi, ngày mai giúp đỡ tôi, chuẩn bị di chuyển công ty!"
Trợ lý có chút do dự: “Mấy vị phó tổng và các cổ đông..."
Nghe giọng điệu có chút do dự của trợ lý, Tề Bạch Mai lạnh lùng nói: “Bọn họ chuyển thì phải chuyển, không muốn chuyển cũng phải chuyển!"
Thái độ của Tế Bạch Mai mạnh mẽ, trợ lý mím môi, cũng không nói gì nữa.
Tề Bạch Mai đi thẳng vào thang máy chuyên dành cho tổng giám đốc, đi xuống dưới rời đi.
Trợ lý đành thở dài, tổng giám đốc Tề lần này...e là động đến chiếc bánh của phần lớn mọi người, sợ rằng sự luân chuyển công ty này sẽ không được thuận lợi.
Dù sao, phần lớn các cổ động và lãnh đạo cao cấp đều là ở thành phố Tây Hải, lợi ích của công ty rất nhiều, đã đan xen lợi ích của bản thân bọn họ, sự vững chắc từ gốc rễ ở thành phố Tây Hải rồi.
Tề Bạch Mai di chuyển công ty, có thể nói là rút dây đồng rừng, cũng không biết đến khi hai bên thực sự làm náo loạn lên, sẽ làm sao thu dọn.
Trợ lý đành thở dài, quay người đi thu dọn đồ đạc để tan làm.
Phòng họp, Tề Bạch Mai vừa mới đi, mọi người nhìn nhau, không ai chú ý tới, vừa nãy ở phòng họp, cãi nhau lớn như nào, các vị cổ động và phó tổng không bằng lòng di chuyển công ty, lúc này liếc mắt nhìn nhau giống như là đang xác định chuyện gì.
Công ty ầm ĩ cả một ngày, Tề Bạch Mai vô cùng đau đầu.
Đi xuống dưới tầng, lên xe, cô mở cửa kính xe xuống, gió biển thổi vào mặt, mang theo chút gió nóng khiến tâm tình của cô chút buồn bực.
Thành phố Tây Hải một năm bốn mùa đều loại khí hậu nhiệt đới rừng mưa, một năm đều phải mặc áo cộc, Tề Bạch Mai ở thành phố Trà Giang là thành phố nóng lạnh rõ rệt ở lâu rồi, càng không thích kiểu khí hậu này.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, ở đây mùa hè thường có bão về, năm đó Mặc Tu Nhân đến thành phố Tây Hải công tác, Bạch Cẩm Sương ở trên mạng bị nói xấu, chính là vì ảnh hưởng nghiêm trọng của bão, hủy hoại rất nhiều thứ, Mặc Tu Nhân không thoát thân ra được, điện thoại không có tín hiệu, bị giam ở thành phố Tây Hải, tình huống lúc đó của Bạch Cẩm Sương không hề biết gì, sau đó khi trở về Thành phố Trà Giang mới biết Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện.
Bởi vì thời tiết bão này, Tề Bạch Mai càng không muốn ở lại thành phố Tây Hải.
Ban đầu ở đây thành lập công ty web, cũng không phải bởi vì bầu không khí văn hóa đậm đà này.
Mà bây giờ, Tề Bạch Mai tin, công ty đi đến thành phố khác, trái lại có thể từ từ chịu ảnh hưởng của văn hóa vùng khác, hơn nữa chuyện gần đây xảy ra, cũng khiến cô muốn trở về thành phố Trà Giang.
Lái xe chạy khỏi một đoạn, Tề Bạch Mai nhìn thấy có một chiếc xe đang theo ở phía sau cách cô không xa, liền cong môi lên.
Cô khi ở thành phố Trà Giang, phát hiện ra Vân Thành Nam ngày đều theo mình.
Sau khi đi đến thành phố Tây Hải, cô phát hiện, Vân Thành Nam cũng theo đến, đây càng khiến cô kiên định hơn với quyết định di chuyển công ty.
Tề Bạch Mai đang lái xe, ở trong xe nhìn gương chiếu hậu về phía sau, con mắt bỗng lóe lên, đáy mắt né qua một ý cười, bỗng thay đổi đường đi, lái xe hướng về mép thành phố Tây Hải.
Lên trên đường cao tốc vùng duyên hải, Tề Bạch Mai vẫn nhìn thấy Vân Thành Nam theo sau, Tề Bạch Mai cảm giác buồn phiền ngày hôm nay đều biến mất.
Xe đi xuống dưới cao tốc vùng duyên hải, đến gần một khu rừng nhiệt đới ẩm gần thành phố Tây Hải, Tề Bạch Mai lái xe cố ý vòng một vòng.
Vân Thành Nam ở phía sau theo nhìn thấy hành động này của Tề Bạch Mai, anh ta sau khi theo sau hai vòng, bỗng có chút do dự không biết có nên theo nữa không.
Nếu cứ tiếp tục đi theo, Tề Bạch Mai vẫn cứ đi vòng quanh thế này, vậy thì sự theo dõi này cũng quá lộ liễu rồi.
Thế nhưng, nếu như không đi thế, Tề Bạch Mai ngộ nhỡ ở trên đường lại không thể quay đầu rẽ từ chỗ khác đi rồi, anh ta cũng không