Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 246: Chương 246: Em từ bỏ rồi




Sắc mặt của Cảnh Hạo Đông trở nên khó coi, nhìn chăm chằm Lâm Thanh Tuấn, giống như sắp giết người đến nơi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mất của Lâm Kim Thư nhìn Lâm Thanh Tuấn, anh liền biết rằng người Lâm Kim Thư thích là Lâm Thanh Tuấn, nhưng anh chưa từng cảm thấy tức giận như bây giờ.

Bạch Cấm Sương nghe đến mức khóc đỏ cả mắt, cô hận không thể giết chết Thượng Vân Dương! Tuy nhiên, cô biết rõ rằng tất cả những đau đớn và phiên muộn của Lâm Kim Thư đều là do Lâm Thanh Tuấn.

Lâm Thanh Tuấn ngơ ngác nhìn Lâm Kim Thư, sắc mặt chứa đầy buôn rầu và phức tạp.

Lâm Kim Thư vừa nói, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống: “Thật đáng tiếc...thật đáng tiếc đến cuối cùng người chịu tốn thương vẫn là em, là do em tự cho là mình đúng, em thật sự không ngờ rằng, khi em còn chưa kịp bày tỏ tình cảm với anh, anh lại có thể yêu một người phụ nữ như vậy.”

Cô chán ghét liếc nhìn Thượng Vân Dương, vẻ mặt đầy tức giận, đau đớn và tuyệt vọng: “Cô ta ỷ vào việc em không dám thổ lộ với anh, bữa sáng em dậy từ sớm chuẩn bị cho anh, cô ta lại nhận là mình làm. Cô ta ỷ vào việc em không dám thổ lộ với anh, ở trước mặt Bạch Cấm Sương, dùng việc em thích anh để chế giễu, cười nhạo và uy hiếp Cẩm Sương. Cô ta dựa vào việc em không đám thổ lộ với anh, tất cả những việc làm bẩn thỉu đều đổ lên đầu em, ở trước mặt em thì vô cùng kênh kiệu, lại cũng dựa vào việc em không dám thổ lộ với anh, nói đen thành trắng, khiến cho anh chà đạp lên tình cảm của em, biến nó thành bùn đất!”

“Là em ngu xuẩn, hèn nhát không dám thổ lộ với anh! Nhưng cho dù như vậy, em cũng không ngờ rẵng anh...anh lại có thể tin cô ta mà không tin em. Lâm Thanh Tuấn, em thật sự chịu đựng đủ rồi, tại sao em lại thích anh, để rôi biến mình thành một con người nhu nhược, trở thành người dễ dàng có thể cho người ta ức hiếp như vậy, từ trước đến nay, thậm chí đến cả bạn bè của em, em cũng sẽ không bỏ qua!”

"Yêu một người không sai, nhưng yêu anh chính là một sai lâm lớn! Lâm Thanh Tuấn, em đã yêu anh tổng cộng sáu năm, coi bản thân như cát bụi, nhưng lại coi anh như một vì sao trên bâu trời, ngày ngày ngước lên ngảm nhìn, thật đáng tiếc cuối cùng anh lại không tin em! Em Lâm Kim Thư cho dù có hèn mọn, nhưng cũng không đến mức không có lòng tự trọng. Em thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi!”

“Quá mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi rồi. Em thích anh sáu năm nhưng lại chưa bao giờ có đủ dũng khí để thổ lộ với anh, cuối cùng lại để lỡ mất anh. Đây đều là lỗi của em, cũng coi như số phận đã sắp đặt! Nhưng anh lại nhìn nhầm người thì trong lòng em hoàn toàn đã chết rồi, Lâm Thanh Tuấn, em thật sự từ bỏ rồi, em quá mệt mỏi rôi, em sẽ không yêu anh nữa, sẽ không yêu anh nữa...”

Sau khi Lâm Kim Thư nói ra những lời này, cô giống như đã dùng hết sức lực của cơ thể, phun ra một ngụm máu, ngã thẳng xuống đất.

Cảnh Hạo Đông lập tức hoảng loạn, rất nhanh đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng: “Lâm Kim Thư!”

Bạch Cẩm Sương nhào tới chỗ Lâm Kim Thư, ngay tức khắc không kìm được rơi nước mắt, nắm lấy tay cô ấy: "Kim Thư, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ, không thích chính là không thích, đàn ông tốt trên thế giới còn rất nhiều, anh ta không yêu cậu, chính là có mắt như mù, cậu không cân phải tự làm khổ bản thân!”

Lâm Kim Thư ôm bụng đau đớn, khóe miệng vẫn còn vết máu. Cô nằm trong lòng Cảnh Hạo Đông, vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, cô cảm thấy vô cùng tủi thân, khóc đỏ cả hai mắt, giọng nói yếu ớt: 'Cấm Sương...bụng tớ đau quá, cô ta...cô ta đã cầm lọ hoa đánh vào bụng tớ. Thật sự...rất đau...”

Lâm Kim Thư nói xong liền ngất đi. Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Lâm Kim Thư rơi vào tình cảnh này, trong lòng cảm thấy căm thù cực độ. Hai chữ yêu thầm này giống như đã trở thành thứ ma quỷ đáng sợ nhất! Cô lạnh cả người, đột nhiên nghĩ đến tình cảm của mình đối với Mặc Tu Nhân đã thay đổi, cả người như rơi xuống hâm băng. cô tìm không thấy một dấu vết, một bằng chứng cho thấy Mặc Tu Nhân có thế thích mình, nhưng nếu cô tìm thấy nó thì thế nào, liệu cô còn có thể ở bên Mặc Tu Nhân được nữa không?

Mặc kệ Mặc Tu Nhân có thích mình hay không, cứ coi như là thật sự có thích đi, nhưng nhìn kết cục của Lâm Kim Thư cũng đủ khiến cô bình tĩnh trở lại. Chưa kể, một người nói với mình không được có ý định gì với anh ta, chẳng lẽ lại có thể thích mình ư?

Yêu thâm là thứ dễ gây tốn thương cho người ta nhất, gây ra không một chút tiếng động. Có lẽ tốt nhất là không nên có bất kỳ ảo tưởng nào trong đầu. Tê Bạch Mai đứng bên cạnh, cô ta chợt nghe thấy lời nói ngắt quãng và yếu ớt của Lâm Kim Thư.

Cô lập tức hiểu tại sao Lâm Kim Thư lại liên tục lấy tay che bụng và tại sao bình hoa trong phòng vệ sinh lại rơi xuống đất. Cô ta lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng nói: “Cẩm Sương, đừng có ngơ ngẩn như thế nữa, có thế bụng của Lâm Kim Thư đang chảy máu, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi!”

Cảnh Hạo Đông liếc mắt nhìn Lâm Thanh Tuấn với vẻ mặt u ám, trực tiếp ôm lấy Lâm Kim Thư chạy nhanh ra ngoài. Bạch Kim Thư vội lau nước mắt, nhanh chóng đuổi theo. Rốt cuộc thì Tê Bạch Mai cũng có chút tức giận.

Cô hung hăng liếc nhìn Lâm Thanh Tuấn: "Giám đốc Lâm, nói một lời cho phải đạo này, ba người phụ nữ trong một cuộc chiến, thêm cả anh, một người đàn ông không có chút công bằng nào, thế thì quá đỉnh rôi. Có một số điều tôi không thể nói, tôi chỉ muốn nói mấy lời công bằng mà thôi, hai người phụ nữ hợp sức lại bắt nạt Lâm Kim Thư, Lâm Kim Thư bất đắc dĩ mới phải phản kháng!”

“Tôi không rõ tại sao Thượng Vân Dương và Lăng Như Yến lại nhầm vào Lâm Kim Thư, rốt cuộc là vì anh, hay vì mối quan hệ với Cẩm Sương, hay là vì Lâm Kim Thư đã nghe thấy những gì không nên nghe!”

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Thượng Vân Dương đầy ẩn ý, Thượng Vân Dương lập tức né tránh.

Tê Bạch Mai cười giêu cợt một tiếng: “Nhưng tôi rất chắc chắn, người đàn ông này vấn đề về mắt, đui mù đến mức đấy, anh không thích Lâm Kim Thư, đây chính là may mãn lớn nhất đối với cô ấy! Trong tương lai, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy rất rất vui vì anh đã không thích cô ấy!”

Tê Bạch Mai nói xong, lạnh lùng chạy đuổi theo ra ngoài. Cô thật sự không ngờ, lân đầu tiên gặp Lâm Kim Thư, lại gặp phải cảnh tượng như thế này. Lâm Thanh Tuấn có thể là một người tốt, nhưng hắn nhất định sẽ không xứng với Lâm Kim Thư, nhìn ánh mắt hối hận cùng đau lòng của anh ta, sợ rẵng anh ta còn không nhìn thấu lòng chính mình!

Tê Bạch mai đi rôi, hai mắt của Lâm Thanh Tuấn có chút đỏ, anh ta quay người nhìn Thượng Vân Dương: “Em đánh cô ãy à?"

Thượng Vân Dương cảm thấy bộ dạng của Lâm Thanh Tuấn có chút đáng sợ, cô cúi đầu: “Em...em không cố ý, em không ngờ rằng cô ấy...cô ấy lại nghiêm túc như vậy. Hơn nữa, không chừng...không chừng bụng cô ấy vốn đã có vấn đề sẵn rôi!”

Lâm Thanh Tuấn nghiêm nghị nói: “Anh quen cô ấy sáu năm rồi, có thể không biết bụng của cô ấy có vấn đề hay không à?”

Thượng Vân Dương bị trút giận, tức giận nhìn chằm chäm Lâm Thanh Tuấn: “Anh trút giận lên em làm gì, là do anh không tin cô ta, hơn nữa, cô ta cào mặt em, đây cũng là sự thật!”

Lâm Thanh Tuấn mệt mỏi lắc đầu, nhắm mắt lại: "Em đi đi, anh không muốn nhìn thấy em!"

Thượng Vân Dương cau mày tức giận: “Anh nói thế là có ý gì? "

Lâm Thanh Tuấn mở to mắt nhìn cô ta một cái, bày ra vẻ mặt trước đây chưa từng thấy: "Chúng ta chia tay đi!"

Thượng Vân Dương trợn to mắt kinh ngạc: “Anh đã nói là anh sẽ chịu trách nhiệm với em!"

Vẻ mặt của Lâm Thanh Tuấn bình thản: "Vậy thì thứ lôi cho anh vì đã thất hứa rồi! "

Nói xong Lâm Thanh Tuấn liên xoay người rời đi.

Thượng Vân Dương bật khóc: "Lâm Thanh Tuấn, anh không thể đối xử với em như vậy, em là vì anh mới bị hủy hoại nhan sắc!"

Trước đây cô ta không coi trọng Lâm Thanh Tuấn, bây giờ cô ta đã bị hủy hoại nhan sắc, Lâm Thanh Tuấn làm sao có thể không quan tâm đến cô ta chứ! Thật đáng tiếc, Lâm Thanh Tuấn dường như không nghe thấy những lời cô ta nói.

Lăng Như Yến có chút đờ đẫn, cô ta không bao ngờ rằng mọi thứ sẽ diễn biến theo hướng này.

Thượng Vân Dương tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, quay người hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, ánh mất vô cùng u ám: “Chuyện ngày trước chúng ta đã nói trong phòng vệ sinh, cô tốt nhất là đừng có nói ra! Bằng không, cô sẽ biết tay tôi!” Cô ta nói xong liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.