Cảnh Hạo Đông nghẹn ngào, không nhịn được sờ sờ chóp mũi nói: "Đừng nói như vậy, tất cả những lời tôi nói đều là sự thật”.
Anh ta nhìn Lâm Kim Thư không rời ánh mắt, sau đó tiếp tục giải thích: "Tụ Nhân nói với tôi rằng chuyện của Lăng Như Yến ngày hôm qua là nhắm vào Bach Cẩm Sương. Hôm nay anh ấy rất bận, vì vậy anh phải bảo vệ sự an toàn của em".
Bạch Cẩm Sương đã không giải thích tình hình cho Lâm Kim Thư qua điện mà cô chỉ nói rằng cô ấy được yêu cầu quay lại để giúp khôi phục một video giám sát bị tấn công.
Cô nhìn thấy Lâm Kim Thư với vẻ mặt đầy nghi vấn thì quyết định kéo tay cô ấy và nói: "Đi vào trong xe một lát, tớ sẽ nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra”.
Sau khi lên xe, Bạch Cẩm Sương kể lại chuyện tối hôm qua, Lâm Kim Thư kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt lo lắng: "Sao cậu không nói với tớ một chuyện quan trọng như vậy?"
Lâm Kim Thư không ngờ rằng kế hoạch của Thượng Vân Dương đã thực sự được thực hiện và Bạch Cẩm Sương gần như trở thành nạn nhân trong kế hoạch ấy.
Về phần Lăng Như Yến, hoàn toàn là do cô ta gieo gió gặp bão, nếu cô ta không quyến rũ Mặc Tu thân thì cô ta cũng sẽ không xảy ra chuyện. như vậy.
Còn Bạch Cẩm Sương, có khi cô nhìn thấy cuộn dây muỗi điên đó còn không biết nó được sử dụng để làm gì. Vì vậy, không ai có thể biết được chuyện gì đang xảy ra trên thế giới này, một động thái nhỏ cũng có thể thay đổi toàn bộ cái kết.
Dữ liệu video giám sát bị tấn công đã bị cảnh sát lấy đi. Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đến đồn cảnh sát. Khi Bạch Cẩm Sương đang ngồi bên ngoài đợi Lâm Kim Thư thì cô nhìn thấy cảnh Hạo Đông đang đứng ở cửa phòng thông tin chăm chú nhìn Lâm Kim Thư, giống như không muốn bỏ sót bất kì hành động nào của cô ấy. Bạch Cẩm Sương tâm trạng phức tạp, Cảnh Hạo Đông từ trước đến nay đều rất đào hoa, không biết lần này anh ta có nghiêm túc không?
Tuy nhiên, dựa theo tâm tính của anh ta thì anh ta có thể giữ được sự nghiêm túc này được bao lâu cơ chứ..
Cuối cùng, Lâm Kim Thư cũng khôi phục được đoạn video giám sát, Bạch Cẩm Sương thấy ánh mắt của Cảnh Hạo Đông còn có vẻ vui hơn cả ánh mắt của cảnh sát Trương.
Đoạn video giám sát cho thấy cuộn dây muỗi điện đúng là do An Tử Kiện đưa vào. Chỉ là bản thân An Tử Kiện cũng không biết người đứng sau mình là ai, bởi vì khi gặp được anh ta thì anh ta luôn đeo mặt nạ da xanh. Ngoài điều đó ra, An Tử Kiện không biết gì về người bên kia.
Vụ án ngay lập tức rơi vào bế tắc, bởi vì cảnh sát Trương đã điều tra tất cả các manh mối, nhưng không thể tìm ra người được gọi là người đàn ông mang mặt nạ da xanh,
Anh ta chỉ có thể lần theo mạnh mổi mà Bạch Cẩm Sương đưa ra để điều tra Thượng Vân Dương, nhưng dường như sau khi Thượng Vân Dương ra nước ngoài thì cũng không có tin tức gì..
Vào buổi tối, Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư đưa Bạch Cẩm Sương về nhà trước,
Lâm Kim Thư không khỏi lo lắng: "Cẩm Sương, bọn họ muốn hại cậu nhưng đều không thành công, tớ sự lo lắng bọn họ sẽ lại ra tay lần nữa. Gần đây cậu nhất định phải cẩn thận đấy”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ bảo vệ bản thân. thật tốt”.
Cô hiện tại có chút mơ hồ, trước kia khi bố của Sở Tĩnh Dao là Sở Thiệu Sâm muốn giết cô và Mặc Tu Nhân, cuối cùng ông ta đã bị Mặc Tu Nhân điều tra ra và chính ông ta cũng đã đầu hàng.
Thế nhưng lần này sẽ là ai đây? Bạch Cẩm Sương cảm thấy rằng từ trước đến nay cô không có một mối hận thù sâu sắc với bất kỳ ai cả.
Chẳng lẽ... Bạch Linh Lan mặc dù đã tàn phế vẫn dám làm ra những chuyện này ư? Bạch Cẩm Sương bất an mở cửa đi về nhà, nhìn thoáng qua liền thấy Mặc Tu Nhân đang ngồi trên ghế sô pha.
Mặc Tu Nhân khẽ cau mày khi nhìn thấy cô: "Sao lại về muộn như vậy?"
Bạch Cẩm Sương nghĩ rằng Mặc Tu Nhân không có ý định quan tâm cô nên cô bước tới và nói: "Vụ án đã gặp phải một nút thắt. Tôi sẽ ở lại. đồn cảnh sát một thời gian..."
Bạch Cẩm Sương muốn tiếp tục hỏi xem tay anh thế nào, nhưng điện thoại di động của Mặc Tu Nhân vang lên. Mặc Tu Nhân trả lời điện thoại, vẻ mặt có chút khó coi. Bạch Cẩm Sương lộ vẻ lo lắng nói: "Lại xảy ra chuyện gì rồi?"
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô một cái và nói: "Có người gây áp lực với cảnh sát Trương, ép anh ta phải cho rằng đây là một vụ án giết người" Bạch Cẩm Sương sắc mặt hơi thay đổi: "Không phải là còn phải tra rõ ràng sao?"
Hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cho dù là ai xúi giục đi nữa thì An Tử Kiện là kẻ giết người, hơn nữa An Tử Kiện cũng không có bất kì chứng cứ nào chứng minh là bị anh ta xúi giục"
Bạch Cẩm Sương sắc mặt có chút khó coi nói: "Có nghĩa An Tử Kiện là kẻ giết người cho nên lời nói vốn dĩ không đáng tin đúng không?"
Mặc Tu Nhân nhìn thấy Bạch Cẩm Sương có vẻ hơi tức giận, bất lực thở dài: "Đó là sự thật”.
Anh dừng lại và nói tiếp: "Anh đoàn thân phận của người đứng sau không hề đơn giản, Bạch Cẩm Sương, em có gây thù oán với ai không?"
Bạch Cẩm Sương sắc mặt tái nhợt nói: "Anh cho rằng em có thể làm điều gì ghê tởm khiến người ta muốn lấy mạng em chứ?”
Mặc Tu Nhân cau mày: "Ý anh không phải như vậy"
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân: "Em không quan tâm ý anh ra sao. Điều em muốn nói là đối với một người bình thường, anh vô tình giẫm lên người ta thì chỉ cần nói một lời xin lỗi là xong. Nhưng nếu anh giẫm lên một người có tâm lí méo mó thì người ta sẽ cho rằng anh đang cố ý, không những còn có thể muốn mưu sát anh, anh hiểu không?”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt ảm đạm và không nói điều gì.
Rốt cuộc là tại sao đối phương lại hướng về phía cô, Bạch Cẩm Sương có chút bối rối và lo lắng bởi vụ án này.
Bây giờ nhìn thấy Mặc Tụ Nhân không lên tiếng, cảm xúc của cô có chút dâng trào: "Em không biết người đứng sau vụ việc này là ai, nhưng em có thể tự chắc chắn với bản thân mình một điều là em chưa từng làm những chuyện sai trái. Nếu như anh ta cảm thấy lần này không đủ và còn muốn tiếp tục tấn công em thì em cũng không có một chút nào sợ hãi, nhưng tốt nhất là anh ta đừng có để em tìm được nhược điểm”.
Bạch Cẩm Sương nói xông hơi mất kiểm soát, Mặc Tu Nhân chậm rãi nói: "Có chút nào tốt hơn chưa?".
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn anh: "Cái gì?"
Mặc Tu Nhân nhẹ giọng nói: "Em đang mất kiểm soát và cần một nơi để tâm sự. Em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi nói ra như thế này"
Bạch Cẩm Sương vừa rồi còn giận Mặc Tu Nhân nhưng sau khi nghe thấy vậy thì đột nhiên cô như quả bóng xì hơi: "Em... em không cố ý, em lên tầng trước đây”.
Bạch Cẩm Sương nói xong liền vội vàng bước lên tầng. Chuyện này rốt cuộc cũng ảnh hưởng đến cô, khiến cô cảm thấy có một âm mưu cực lớn và ẩn chứa vô số bí ẩn trong đó, điều đó khiến cô không khỏi bất an.
Mặc dù nội tâm đang hỗn loạn nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn lo lắng cho vết thương của Mặc Tu Nhân.
Trước khi đi ngủ, cô gọi điện cho quản gia nhờ ông ta hướng dẫn cho Mặc Tu Nhân uống thuốc.
Sau một đêm ngon giấc, Bạch Cẩm Sương cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Cô nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua, không khỏi có chút mất mặt. Mặc Tu Nhân muốn giúp cô giải tỏa tâm tình nhưng cô thực sự trút hết cảm xúc của mình về phía Mặc Tu Nhân.
Nghĩ lại chuyện tối qua thì đúng thật là có chút xấu hổ, chẳng trách. Mặc Tu Nhân trước đây bị sốt còn nói rằng cô không có lương tâm. Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ nên đã lén lút lái xe đi làm sớm.
Khi đến công ty, cô thấy rất nhiều người đang chặn ở tầng dưới của Hoàng Thụy. Bạch Cẩm Sương cau mày, cô muốn xem chuyện gì đã xảy ra nên đỗ xe trực tiếp vào ga ra trên mặt đất.
Tuy nhiên, khi cô bước tới thì đột nhiên có một người đàn ông chụp ảnh, liếc nhìn khuôn mặt của cô rồi đột nhiên hét lên: "Bạch Cẩm Sương đến rồi”.
Bạch Cẩm Sương sững sờ, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Kết quả là không đợi cô phản ứng. Trong giây tiếp theo, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, điên cuồng lao về phía cô, trực tiếp đưa tay ra túm tóc và tát cô tới tấp.