Quý Thanh Bình vội vàng nói: “Việc của chị tự chị không cần quan tâm nữa. Trước đây em và mẹ có hơi ép buộc chị, hôm nay xin lỗi chị ở đây. Chúng em không ngờ chuyện này lại khó làm đến vậy, về chuyện tiền bạc... chị muốn cho như nào thì cho!”
Tổng Ngọc Tiên cong môi đáp: “Một trăm bảy mươi tỷ, các người thấy thế nào?”
Quý Thanh Bình giật mình thon thót, trái tim như sắp nhảy lên cuống họng.
Anh ta thật sự không ngờ, Tống Ngọc Tiên mở miệng một cái là cho bọn họ nhiều tiền như vậy.
Thành thực mà nói, trước đây bọn họ thực sự không ngờ Tống Ngọc Tiên lại hào phóng như thế.
Chỉ có điều, từ trước đến nay con người vẫn luôn có lòng tham không đáy, nếu Tống Ngọc Tiên đã dễ nói chuyện như thế, vậy thì anh ta lại càng muốn nuốt nhiều hơn nữa.
Anh ta xoa xoa lòng bàn tay của mình một cách đầy phấn khích, căng thẳng nói: “Một trăm bảy mươi tỷ... hơi ít. Chị nghĩ mà xem, chị ba, sau này chị rời khỏi nhà họ Tống, chuyện ăn mặc đi lại đều cần đến tiền mà. Chúng em không muốn sau này chị phải sống khổ sống sở”.
Tống Ngọc Tiên gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Vẫn là các người biết nghĩ cho tôi, vậy thì... một ba trăm rưỡi tỷ đi”
Quý Thanh Bình kích động đến mức nắm lấy cánh tay của Ngụy Tuyết Hoa, bày ra vẻ mặt mọi chuyện đã thành công rồi với bà ta.
Ngụy Tuyết Hoa cũng phấn khích nắm lấy cánh tay của Quý Thanh Bình, vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
Bà ta thực sự không ngờ, đứa con gái này của mình lại hào phóng đến vậy.
Trước đây Quý Nhiên cũng đưa tiền về nhà, nhưng cô ta làm minh tinh, ăn mặc đi lại đều phải chú ý đến thể diện. Tiền kiếm được đều dùng để mua những món đồ xa xỉ, không đưa về nhà được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, những căn biệt thự mà trước đây Quý Nhiên ở đều là thuê, hại bây giờ bà ta và Quý Thanh Bình chỉ có thể ở nhà thuê.
Hiện giờ, Tống Ngọc Tiên hào phóng tặng cho hai người họ một căn biệt thự, còn cho bọn họ nhiều tiền như vậy, bà ta kích động đến choáng váng đầu óc.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay là do quá phấn khích mà bà ta cảm thấy đầu óc hơi lơi mơ buồn ngủ, như thể sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ vậy.
Quý Thanh Bình phấn khích nhìn Tống Ngọc Tiên, nói: “Chị ba, chị nói thật ư?”.
Tổng Ngọc Tiên cười đáp: “Đương nhiên là thật rồi, hai người đều là người thân của tôi, tôi
không cho hai người tiền trong lòng cũng thấy có lỗi. Chỉ cần hai người sống tốt là tôi cũng thấy yên tâm rồi!” . đam mỹ hài
Quý Thanh Bình phấn khích đến nỗi đỏ bừng cả mặt, chỉ có điều, vào lúc kích động lòng người này, anh ta lại cảm thấy hơi buồn ngủ một cách khó hiểu.
Anh ta cố gắng lắc lắc đầu, nói: “Tại sao em lại cảm thấy hơi buồn ngủ thế nhỉ?”
Tổng Ngọc Tiên thong thả uống một ngụm nước, nói: “Ăn cơm xong người ta đều dễ thấy buồn ngủ mà!”
Quý Thanh Bình cố gắng chống đỡ, cố gắng mở to đôi mắt sắp sụp xuống vì buồn ngủ: “Cũng đúng, chỉ là không biết bao giờ thì chị ba đưa tiền và biệt thự cho hai mẹ con em?”
Tổng Ngọc Tiên mím môi, nói: “Cái này à... đợi sau này tôi đốt cho các người đi”.
“Hả?” Ngụy Tuyết Hoa đã không chống đỡ được nữa, đầu óc đã trở nên mơ hồ vẫn cố gắng gượng hỏi một câu.
Nụ cười trên khuôn mặt Tổng Ngọc Tiên hơi xấu xa: “Tôi nói, đợi sau này vào ngày giỗ của hai người, tôi sẽ đốt tiền giấy cho các người. Đừng nói là ba trăm tỷ, cả nghìn tỷ cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó tôi sẽ bảo nha viên ở cửa hàng bán vòng hoa làm hình nộm người bằng giấy, đảm bảo sẽ làm cho các người một ngôi biệt thự cực to cực đẹp! Không uổng công các người đã đến tìm tôi một chuyến!”
Ác ý hiện đầy trên khuôn mặt Tống Ngọc Tiên một cách không hề che giấu!
Chỉ có điều, hai người ở phía đối diện kia, một người trực tiếp trượt khỏi ghế sô pha, người còn lại trực tiếp ngã xuống sô pha, bất tỉnh nhân sự.
Tống Ngọc Tiên đứng dậy, cảm thấy áp lực bị đe dọa trong mấy ngày qua đã lập tức biến mất.
Cô ta đặt chiếc cốc xuống, thong thả ung dung tìm đôi găng tay cao su, kéo hai người kia về phía vườn hoa của ngôi biệt thự.
Nếu bọn họ đã tìm chỗ chết, vậy thì đừng trách cô ta ra tay tàn độc biến bọn họ thành phần bón cho hoa!
Dù sao, bây giờ cô ta cũng chỉ còn lại thân phận thiên kim nhà họ Tống, ai uy hiếp cô ta, cô ta sẽ... giết người đó!
Nếu Ngụy Tuyết Hoa và Quý Thanh Bình biết Tống Ngọc Tiên là một kẻ mất trí như vậy, có đánh chết bọn họ cũng không dám tới tìm cô ta.
Tống Ngọc Tiên kéo hai người kia đến bãi cỏ bên cạnh vườn hoa.
Cô ta lấy cây xẻng sắt mà người làm vườn dùng để cho đất, đi đến bên cạnh vườn hoa.
Tổng Ngọc Tiên cũng không vội vàng đào hố, cô ta cầm con dao bếp sắc bén trong tay, nhìn hai mẹ con nhà kia đã uống không biết bao nhiêu thuốc an thần, u ám cầm con dao bếp chém thẳng vào người hai mẹ con họ.
Lúc Ngụy Tuyết Hoa bị chém nhất đầu tiên, người bà ta co giật một cái theo bản năng.
Một nụ cười xấu xa hiện lên khóe miệng của Tống Ngọc Tiên, vẻ mặt cô ta đáng sợ đến dị thường: “Không phải năm đó bà vứt bỏ tôi hay lắm sao? Vậy có phải là tôi nên trả lại bà mấy nhát dao này không?”
Đợi đến khi hai người kia bị chém tới máu thịt bầy nhầy, chết một cách vô cùng khó coi, Tống Ngọc Tiên mới cầm cái xẻng sắt, bắt đầu đào hố.
Kể ra thì, thi thể một người không quá dày, muốn đào một cái hố chôn hai xác người này cũng không quá khó khăn.
Sở dĩ cô ta không động thủ trong phòng khách là vì cô ta biết, cho dù có lau chùi sạch sẽ, chỉ cần phía cảnh sát dùng luminol thì nơi bị dính máu vẫn sẽ bị phát hiện dưới ánh huỳnh quang.
Cô ta không thể mạo hiểm được!
Tổng Ngọc Tiên sợ thi thể chưa kịp phân hủy đã bị người ta phát hiện ra nên cô ta đào hố sâu xuống mấy tấc.
Sau đó, cô ta ném thẳng con dao dùng để chém người xuống hố rồi mới kéo xác của Nguy Tuyết Hoa đến ném xuống hố.
Tiếp đến là Quý Thanh Bình!
Sau khi làm xong những việc này, Tổng Ngọc Tiên bắt đầu vùi đất một cách vô cảm. Sau khi lấp đất xong, thậm chí cô ta còn giẫm lên đó mấy cái, lấy một ít có và hoa khô phủ lên đó.
Cuối cùng, cô ta còn chuyển mấy chậu cây lớn đến để che ở trên cùng.
Sau khi xong xuôi tất cả mọi việc, Tống Ngọc Tiên mới cầm cái xẻng sắt thong thả đi vào ngôi biệt thự.
Cô ta không biết rằng, lúc cô ta vừa bước vào ngôi biệt thự, Tổng Chí Nam liền ngồi bệt xuống đất.
Lúc cô ta đi ngang qua đó, Tống Ngọc Tiên đã giết người đào hố xong rồi. Cô ta đã tận mắt chứng kiến tất cả cảnh tượng ấy và sợ đến mức không dám đi ra, sợ Tống Ngọc Tiên sẽ nổi điên với mình.
Tổng Chỉ Nam tự cho rằng tâm địa mình đã cay độc lắm rồi, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến Tống Ngọc Tiên giết người rồi tiêu hủy xác, cô ta vẫn thấy rất sợ hãi.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, ôm ngực rồi nhanh chóng đứng dậy.
Tống Chí Nam ra khỏi cổng biệt thự, lập tức khởi động xe rồi rời đi.
Lúc Tống Ngọc Tiên rời khỏi ngôi biệt thự đã là hơn mười giờ tối.
Khi cô ta ra khỏi cửa, anh trai gác cửa khu biệt thự cười nói: “Chị em các người đi một trước một sau đi ra ngoài như vậy, tôi còn tưởng rằng cô ở trên xe của cô ấy cơ!”.
Tổng Ngọc Tiên vốn đang hạ cửa kính xe xuống để hóng gió, nghe anh ta nói vậy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: “Chị em?”.
Người gác cửa cười nói: “Đúng vậy, là Tống Chí Nam - em họ của cô ấy. Tôi biết cô ấy là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng mà!”
Sắc mặt Tống Ngọc Tiên trở nên trắng bệch đến đáng sợ, cô ta cố kìm nén nỗi hoảng loạn trong lòng, hỏi: “Em ấy đến từ khi nào?”
Người gác cửa không ngờ cô ta sẽ hỏi như vậy, anh ta nghĩ ngợi một chút rồi thành thực đáp: “Khoảng tám giờ hơn, sao thế?”
Tổng Ngọc Tiên siết chặt vô lăng, nói: “Vậy em ấy rời đi từ bao giờ?”
Người gác cổng đáp: “Chỉ sớm hơn cô một chút thôi!”
Tống Ngọc Tiên nhắm mắt lại một cách khó khăn, đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh!”
Tống Ngọc Tiên lái xe ra ngoài, trực tiếp đậu xe ở bên đường, gọi cho Tổng Chí Nam: “Chí Nam, bây giờ em đang ở đâu?”
Tổng Chí Nam hơi chột dạ, đáp: “Em đang ở nhà! Sao chị lại nhớ đến mà gọi cho em?”
Tống Ngọc Tiên trầm giọng, đáp: “Lúc nãy em gọi điện cho chị làm gì?”
Tống Chỉ Nam cười đáp: “Chính là để hỏi chị đang ở đâu đó, nhưng chị lại không nghe máy nên em về nhà rồi”
Nếu Tống Chỉ Nam không nói cô ta đã tự mình về nhà rồi, có lẽ Tống Ngọc Tiên còn có thể tự lừa gạt bản thân rằng có lẽ Tống Chỉ Nam đến chơi nhà một người bạn trong khu biệt thự kia.
Nhưng, Tống Chí Nam lại nói như vậy, Tống Ngọc Tiên không thể tự lừa gạt bản thân được nữa.
Đáy mắt cô ta như hằn lên tơ máu: “Vậy sao? Tổng Chí Nam, em về nhà rồi sao?”