Lâm Kim Thư vừa sốc, vừa tức giận, lại càng không thể tin được, cô không ngờ rằng mẹ của Tề Bạch Mai lại không nói lý lẽ đến như vậy. Bạch Cẩm Sương giận tím người đến cả bờ môi cũng phát run!
Đôi mắt cô đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Trần An Nhiên, cô siết chặt hai tay, nếu người phụ nữ quyền quý trước mặt không phải là mẹ của Tề Bạch Mai, thì cô ấy sớm đã ra tay.
Mà Trần An Nhiên cứ nghĩ đến đứa con gái đã làm hư con gái mình, bà ta lại hận không thể đem những lời lẽ độc ác và cay nghiệt nhất mắng nhiệt lên người của Bạch Cẩm Sương.
Bà ta trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương và nói: "Cô trừng cái gì mà trừng, chẳng lẽ tôi nói sai sao. Cái thứ con gái vô giáo dục, lăng loàn trắc nết, sớm mưa chiều nắng, đổi phong bại tục như cô, tôi đây không thèm nói tới nữa?".
Tề Bạch Mai tức đến nỗi phổi muốn nổ tung, cô ta nhanh chóng bước xuống khỏi giường, định kéo tay Trần An Nhiên lại.
Trần An Nhiên đang chửi rủa hăng say thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá mở.
Mặc Tu Nhân bước vào với vẻ mặt u ám, ánh mắt giống như sắp giết người tới nơi.
Tề Minh thường đi theo ba để giải quyết công việc của công ty, Mặc Tu Nhân có thể không biết anh ta, nhưng anh ta thì lại biết Mặc Tu Nhân.
Vừa nhìn thấy Mặc Tu Nhân, trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc: "Tổng giám đốc Mặc!"
Kết quả là tổng giám đốc Mặc đến cả nhìn một cái cũng không thèm liếc nhìn Tề Minh mà trực tiếp đi tới đứng trước mặt Bạch Cẩm Sương, bảo vệ Bạch Cẩm Sương phía sau trong tư thế che chở tuyệt đối, anh nhìn chằm chằm vào Trần An Nhiên: "Lăng loàn trắc nết?"
Trước khí thế của Mặc Tu Nhân, Trần An Nhiên bị dọa lùi lại một bước. Mặc Tu Nhân tiến lên một bước, vẻ mặt đầy nham hiểm: "Sáng nắng chiều mưa?"
Trần An Nhiên lắp bắp nhìn Mặc Tu Nhân: "Tôi... tôi..".
Mặc Tu Nhân lại tiếp tục tiến thêm một bước, ánh mắt như muốn giết người, "Đồi phong bại tục?".
Trần An Nhiên trong nhất thời bị khí thế của Mặc Tu Nhân làm cho hoảng sợ tới mức chân tay bủn rủn: "Cậu là ai, cậu...cậu muốn làm gì?"
Mặc Tu Nhân nheo mắt một cách nguy hiểm, cứ như một con hổ dữ sắp rời khỏi núi, có thể cắn Trần An Nhiên thành tám mảnh bất cứ lúc nào.
Anh không thèm trả lời câu hỏi của Trần An Nhiên, mà ngược lại hạ giọng, giọng điệu bình tĩnh đển đáng sợ: "Vô giáo dục? Bà đang nói về vợ tôi đấy hả?"
Trần An Nhiên đặt mông lên giường bệnh, giọng nói run run, đầu óc bà ta rối tung lên: "Cậu... cậu là ai? Ai là vợ của cậu?"
Mặc Tu Nhân vừa vào cửa, khí thế của anh đã quá mức chấn động, đến bây giờ mọi người mới kịp phản ứng lại.
Từ lúc Mặc Tu Nhân vừa bước vào cửa ánh mắt của Bạch Cẩm Sương chỉ hướng vào anh, không rời đi chỗ khác.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân một cách ngây ngốc, với vô số nỗi nhớ và sự bất bình trong ánh mắt cô, và gần như những nỗi buồn chua xót ấy đã lấn át cả tâm trí cô.
Cô ngơ ngác nhìn sự tức giận của Mặc Tu Nhân đối với Trần An. Nhiên, đặc biệt yên lặng, trong mắt cô đều là anh.
Tề Bạch Mai lấy lại tinh thần lại và cảm thấy hơi sợ khi nghĩ lại những hành vi vừa rồi của mẹ mình. Cô ta cũng biết một vài điều về tình cảm của Mặc Tu Nhân dành cho Bạch Cẩm Sương.
Cô ta cũng không phải loại người chỉ biết bênh vực người thân mà không nói lý lẽ, cô ta cũng không bênh vực Bạch Cẩm Sương, nhưng với những lời nói không suy nghĩ của mẹ cô khi nãy, Mặc Tu Nhân sợ là trong lòng rất muốn giết chết mẹ cô ta!
Cô ta vội vàng nói: "Tổng giám đốc Mặc, anh đừng tức giận, đây là mẹ tôi..."
Mặc Tu Nhân ánh mắt chợt lướt qua, lạnh lùng sắc bén mà vô cùng lãnh khốc, khiến cho người ta phải sợ hãi, anh nói với giọng điệu rất không khách khí: "Tôi hỏi cô sao?"
Nếu không phải có Bạch Cẩm Sương ở đó, thì anh đã không cho Tề Bạch Mai chút mặt mũi nào rồi. Tuy nhiên, vì mẹ của Tề Bạch Mai đã khiến Bạch Cẩm Sương phải chịu oan ức như vậy thì Mặc Tu Nhân làm sao có thể nhịn được.
Trần An Nhiên cũng choáng váng, bà ta không hề quen biết Mặc Tu Nhân.
Nhưng mà, nhìn thái độ của con trai và con gái đối nam thanh niên trước mặt, thì có vẻ đây là một người rất khó dây vào.
Chỉ là, bà ta tuy có thể chịu được áp lực của Mặc Tu Nhân đối với bản thân, nhưng bà ta không thể nào chấp nhận được người khác bắt nạt con gái mình.
Hơn nữa, bà ta cho rằng mình là bậc trưởng bối, sao có thể để cho đám tiểu bối uy hiếp mình như vậy, rốt cuộc vẫn là bà ta không thể chấp nhận được.
Bà ta kiên nhẫn nhìn Mặc Tu Nhân, giọng điệu có phần hòa nhã hơn. nhiều so với lúc bà ta nói chuyện với Bạch Cẩm Sương trước đó: "Tôi là mẹ của Tề Bạch Mai, còn cậu là ai? Ngay khi vừa bước vào, cậu đã buông lời chất vấn, cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì?".
Hai mắt Mặc Tu Nhân nheo lại, trong mắt hiện lên một tia cực kỳ nguy hiểm: "Tôi muốn làm gì, vậy thì phải hỏi xem là lúc nãy bà đang mắng ai?"
Trong lòng Trần An Nhiên có chút bối rối, trước đà tấn công của Mặc Tu Nhân, nhưng bà ta vẫn cứng cổ đứng dậy, không muốn đánh mất tôn nghiệm của một bậc trưởng bối, nói tới nói lui thì bà ta cũng không chút kiêng dè.
Bà ta đang nghĩ, cho dù Mặc Tu Nhân có hung tợn đến đâu, thì trước mắt nhiều người như vậy cũng không dám làm gì bậc trưởng bối là bà ta.
Trần An Nhiên với tâm lý / già lên mặt nói thẳng: "Tôi đúng là đang mắng con đàn bà không biết xấu hổ Bạch Cẩm Sương đó. Hình ảnh của cô ta đều bị tung lên trên mạng hết rồi. Tại sao cậu còn muốn đứng ra bênh vực cho cô ta nữa chứ? Đàn bà như cô ta đúng là thủ đoạn thâm sâu, khiến cho đàn ông người trước ngã xuống, lại có kẻ sau tiến lên! "
Sắc mặt Tề Bạch Mai lập tức thay đổi, vội vã quát: "Mẹ, mẹ đang nói vớ vẩn cái gì vậy, tổng giám đốc Mặc là chồng của Cẩm Sương!".
Chỉ là, cô ta còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy Mặc Tu Nhân đột nhiên đưa tay ra bóp cổ Trần An Nhiên..
Lúc này, mọi người trong phòng bệnh đều hoảng sợ. Tề Bạch Mai sợ tới mức trực tiếp kêu lên: "Tổng giám đốc Mặc!" Khi Mặc Tu Nhân hơi dùng sức mà bóp, mặt Trần An Nhiên tái xanh.
sức lực của Mặc Tu Nhân quá lớn, vẻ mặt Trần An Nhiên lập tức trở nên hoảng sợ và bối rối, bà ta cố chấp vươn tay muốn tách tay của Mặc Tu Nhân ra, tất cả mở to hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy sợ hãi như muốn chết đứng.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân lạnh lùng và nặng nề: "Bà nói lại cô ấy thêm một câu nữa thử xem!"
Trần An Nhiên dốc hết sức liều mạng vùng vẫy, nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Mặc Tu Nhân.
Tề Minh lao về phía Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân như là có một đôi mắt sau lưng, đạp tới một đạp, Tề Minh trực tiếp bị đá văng vào bức tường bên cạnh, ôm bụng đau đớn.
Ngay khi Tề Bạch Mai muốn giúp mẹ mình, cô đã thấy Mặc Tu Nhân nhìn sang với ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ, và bàn tay cô đột ngột tê cứng.
Giọng nói của Mặc Tu Nhân âm trầm và khủng bố, anh như một ác ma nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quý tộc đang bị anh nắm cổ: "Bà Tề, tuy tôi không đánh phụ nữ, nhưng đối với loại người già mà không biết lễ độ như bà, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu! "
Mặc Tu Nhân nói xong, với vẻ mặt bình tĩnh, anh trực tiếp ném Trần An Nhiên một cái khiến bà ta đập vào giường bệnh.
Tề Bạch Mai vội vàng đi đỡ Trần An Nhiên.
Bạch Cẩm Sương cũng sợ ngây người, cô ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Mặc Tu Nhân, cô không thể nào ngờ rằng Mặc Tu Nhân lại ra tay với Trần An Nhiên.
Tề Minh sắc mặt khó coi ôm bụng đứng lên, tiến lên một bước, trong mắt hiện rõ lửa giận: "Tổng giám đốc Mặc, anh bỏ qua chuyện này đi!"
Mặc Tu Nhân đột nhiên quay lại, dùng ánh mắt đối đầu nhìn anh ta. Ánh mắt anh giống như Sát Thần lãnh khốc, lạnh như băng
Tề Minh nghĩ đến cú đã vừa rồi của Mặc Tu Nhân, lại nhìn vào ánh mắt của anh lúc này, anh ta bị ánh mắt lạnh như băng của Mặc Tu Nhân làm cho hoảng sợ, bước chân của anh ta bỗng trở nên cứng đờ bất động tại chỗ.
Mặc Tu Nhân nhếch miệng cười mỉa mai: "Bỏ qua chuyện này, mẹ cậu vừa nói là vợ tôi không đàng hoàng, lúc nhỏ không được giáo dục, cũng không cảm thấy bản thân quá đáng chút nào à!"
Tề Minh mím chặt môi, vẻ mặt u ám, không nói lời nào.
Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn qua, khi nãy cô chỉ vừa nói giúp Bạch Cẩm Sương có hai câu, đã bị Trần An Nhiên qua cô vào cùng một chỗ mà măng.
Lúc đó cô giận đến đầu bốc khói, sao lại có thể có loại trưởng bối như vậy.
Lâm Kim Thư ghét nhất là loại người ỉ vào thân phận trưởng bối mà tùy tiện đi dạy dỗ tiểu bối, thậm chí còn nói ra mấy lời vu oan người khác.
Mặc dù cách đánh người của Mặc Tu Nhân có hơi bạo lực, nhưng những gì anh làm mà nói thực sự là làm cho toàn thân sảng khoái, dễ chịu, hả hê lòng người.
Trần An Nhiên suýt chút nữa là bị Mặc Tu Nhân văn cho gãy cổ, một hơi mắc kẹt trong cổ họng, bà ta ngã trên giường bệnh ho khan một tiếng đau đớn tột cùng.