Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 530: Chương 530: Hỗ trợ y tế ở nông thôn






**********

Chương 533: Hỗ trợ y tế ở nông thôn

Lưu Chí Kiên nhíu mày: “Cơ hội tốt? Cơ hội tốt là gì cơ?”

Anh ta cũng không phải chưa từng nghe nói qua, những bác sĩ đi xuống quê hỗ trợ, thường xuyên đi đến những nơi có điều kiện khó khăn, không chỉ nhiều ruồi muỗi mà chỗ ở cũng rất tệ.

Đương nhiên, anh ta lớn lên ở nông thôn cũng không sợ chuyện này, hơn nữa là đi chữa bệnh cứu người, anh ta cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Thế nhưng đổi địa điểm thời gian khi khác thì không nói, hôm qua anh ta mới cảm thấy mình đắc tội Văn Thành Nam, hôm nay đã bị anh ta điều đến nông thôn, đây không phải là trả thù thì còn có thể là cái gì?

Trong lòng Lưu Chí Kiên thật sự tức giận.

Chỉ có điều, Vân Thành Nam lười suy đoán trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, cứ thế trực tiếp nói rõ ràng:

“Lần đi hỗ trợ ở nông thôn một năm này không giống như trước đây, lần này hỗ trợ ở nông thôn một năm, sau khi kết thúc có thể được phân công làm trưởng khoa ở phân viện!”

Lưu Chí Kiên nghe được lời này thì trực tiếp ngây ngẩn cả người?

Hỗ trợ ở nông thôn một năm, có thể được phân làm chủ nhiệm ở phân viện sao?

Vân Thành Nam vẫn lạnh nhạt nói:

“Bệnh viện sẽ không ép buộc bất cứ ai, đi hay không là quyết định của riêng cậu, tôi chỉ cảm thấy thời gian này là một cơ hội, và vẫn còn rất nhiều người muốn cạnh trcậu với cậu, nếu cậu không muốn thì tôi có thể loại bỏ tên của cậu đi!”

Lưu Chí Kiên nghe được lời này vội vàng sốt ruột mở miệng: “Đừng!”

Nghe Vân Thành Nam nói như vậy, anh ta cũng phát hiện đây thật sự là một cơ hội tốt, nếu anh ta ở lại tổng viện bệnh viện Việt Đức thì cũng không biết chịu đựng được thêm bao lâu nữa mới có thể lên được chức chủ nhiệm khoa, nếu như hỗ trợ ở nông thôn một thời gian mà có thể thăng chức, anh ta không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này!

Anh ta là một chàng trai đến từ nông thôn nghèo, không có bối cảnh chống lưng, muốn thăng chức là điều thật sự quá khó khăn!

Vân Thành Nam nhìn biểu tình giãy dụa của Lưu Chí Kiên, tiếp tục nói:

“Hôm qua tôi hỏi cậu có gia đình ở địa phương hay không chính là bởi vì chuyện này, nếu có người nhà thì chúng tôi sẽ không cân nhắc, bởi vì sau đó thăng chức phải đến bệnh viện ở nước ngoài, cậu có hiểu ý tôi không? Bác sĩ Lưu!”

Lưu Chí Kiên bình tĩnh nhìn Vân Thành Nam, vẻ mặt có chút khó xử.

Nhưng cuối cùng, anh ta cắn chặt răng, giống như chuẩn bị đưa ra một quyết định tàn nhẫn: “Viện trưởng, tôi sẽ đi!”

Anh ta rất thích Tề Bạch Mai, thế nhưng Tề Bạch Mai là người có chức vị cao anh ta thật sự có thể leo lên sao?

Huống chi, Tề Bạch Mai đã từ chối mình, anh ta tiếp tục ở lại chỗ này chỉ tổ bõ lỡ cơ hội được thăng chức thôi, ngoài ra cũng không có ý nghĩa gì?

Về phần lời Vân Thành Nam nói, anh ta cũng chưa từng hoài nghi, có một số cơ quan muốn đề bạt một người lên chức thì sẽ phái người kia đi địa phương gian khổ chịu đựng một thời gian, lần thứ hai điều về nhất định sẽ được thăng chức, anh ta vẫn rõ ràng chuyện này.

Nghĩ đến đây, anh ta hoàn toàn hạ quyết tâm, ý chí kiên quyết nhìn Vân Thành Nam.

Vân Thành Nam nhướng mày nói: “Được rồi, tôi đã biết thái độ của cậu rồi, đi ra ngoài đi!”

Lưu Chí Kiên gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ có điều, lúc anh ta đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Vân Thành Nam:

“Viện trưởng, mặc dù tôi biết lần này đi hỗ trợ y tế ở nông thôn là một cơ hội tốt để thăng chức, nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi một câu, anh cho tôi cơ hội này là bởi vì Tế Bạch Mai sao?”

Bởi vì tôi thích Tề Bạch Mai, vì vậy anh mới muốn điều tôi đi!

Vân Thành Nam vốn đang mở một hồ sơ y tế, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi: “Cậu nghĩ sao?"

Nhìn thái độ này của Vân Thành Nam, Lưu Chí Kiên còn có cái gì không rõ nữa.

Anh ta cay đắng nhìn: "Tôi biết rồi, viện trưởng!”

Nhìn Lưu Chí Kiên rời đi, Vân Thành Nam rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ta đưa tay bóp mi tâm, cũng may điều được người đi, kỳ thật anh ta còn có chút lo lắng Lưu Chí Kiên sẽ là một người hết lòng ở đây, nhất quyết không chịu rời đi!

Lưu Chí Kiên là một người tốt, nếu không đến giới hạn thì Vân Thành Nam cũng không muốn dùng thủ đoạn với anh ta.

Thời gian hỗ trợ ở nông thôn vô cùng gấp gáp ngày hôm sau, Lưu Chí Kiên đã nhận được tin tức bảo anh ta về nhà thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau rời khỏi thành phố Trà Giang.

Buổi sáng Lưu Chí Kiên đã thu dọn đồ đạc xong, buổi trưa anh ta gọi điện thoại hẹn Tề Bạch Mai đi ăn cơm.

Tề Bạch Mai nghe điện thoại có hơi do dự, Lưu Chí Kiên nói:

“Là như vậy, tôi có ý định rời khỏi Trà Giang, đây có thể là lần cuối cùng mời cô đi ăn tối!”

Tề Bạch Mai vốn vẫn còn do dự, không muốn cùng Lưu Chí Kiên đi ra ngoài ăn cơm, nghe thấy lời này của anh ta thì bị kinh hãi:

"Cái gì? Anh định rời khỏi thành phố Trà Giang à? Tại sao? Anh muốn từ bỏ công việc của anh trong bệnh viện sao?"

Lưu Chí Kiên mỉm cười nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn làm việc ở một nơi khác thôi!”

Lưu Chí Kiên cũng không nói cho Tề Bạch Mai biết anh ta vì sau này có thể được thăng chức, cho nên mới lựa chọn con đường này.

Dù sao, anh ta thích Tề Bạch Mai, cho nên coi như là buông bỏ cô ấy nhưng anh ta cũng không muốn lưu lại cho Tế Bạch Mai một ấn tượng quá tệ.

Thế nhưng, nội tâm Tề Bạch Mai hiển nhiên hiểu lầm. Cô ấy cau mày nói: “Ăn ở đâu, anh gửi cho tôi địa chỉ đi!” Lưu Chí Kiên không theo kịp mạch não của Tề Bạch Mai, chỉ đơn thuần muốn chia tay với cô ấy nên gửi địa chỉ cho cô ấy thôi. Kết quả, Tề Bạch Mai nhanh chóng chạy tới nhà hàng, mở miệng hỏi hắn: “Có phải Vân Thành Nam động tay chân hay không?”

“Sao?” Lưu Chí Kiên ngây ngẩn cả người, anh ta bất đắc dĩ cười: “Cô đang nghĩ cái gì vậy, viện trưởng Vân không phải loại người đó!”.

Tế Bạch Mai hừ nhẹ:

“Anh ta không phải là loại người đó, vậy anh nghĩ anh ta là loại người gi? Tôi thấy anh đã đắc tội với anh ta, cho nên anh ta mới muốn trả thù!”.

Lưu Chí Kiên mím môi: “Cô đừng nghĩ nhiều, thật đúng là không có mà!”

Lưu Chí Kiên không muốn giải thích gì thêm, nhưng cũng không nói cho Tề Bạch Mai sự thật, cho nên lời nói của anh ta nghe vào trong lỗ tai của Tề Bạch Mai lại biến thành anh ta bị người khác nhắm vào, còn muốn thay người ta nói chuyện nữa chứ.

Tuy rằng cô ấy không thích Lưu Chí Kiên, nhưng mà cô ấy cũng coi Lưu Chí Kiên là bạn bè, hiện tại nhìn công việc vất vả của anh mấy năm lại không giữ được, phải đổi chỗ khác, trong lòng cũng có nhiều buồn bực.

Cô ấy im lặng một lúc lâu rồi mở miệng nói: “Tôi có thể hỏi anh đi đâu để làm việc không?”

Lưu Chí Kiên suy nghĩ một chút, thành thật mà nói:

“Đi hỗ trợ ở nông thôn một năm, khoảng một năm thôi, điều kiện mặc dù khó khăn hơn một chút, nhưng cũng có thể chữa bệnh cứu người, dù sao thì đây cũng là nghề nghiệp của tôi, tôi đã quyết định rồi, vì vậy, hôm nay muốn nói lời tạm biệt với cô đó!”

“Thực sự không phải là bắt buộc sao?” Tề Bạch Mai nhíu mày nhìn Lưu Chí Kiên, vẫn không tin Lưu Chí Kiên cam tâm tình nguyện đang ở thành phố mà chuyển về nông thôn.



Hai người mỗi người đều mang tâm sự cùng nhau ăn cơm.

Lúc Lưu Chí Kiên cùng Tề Bạch Mai đi ra khỏi phòng ăn, đồng tử của anh ta đột nhiên hơi rụt lại, từ xa nhìn thấy Vân Thành Nam dường như đang đứng dưới một cái cây đối diện đường.

Ánh mắt anh ta lóe lên, đột nhiên nắm lấy cánh tay Tế Bạch Mai: “Bạch Mai!”

Tề Bạch Mai bị hành động bất ngờ của anh ta dọa sợ: “A, anh làm gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.