**********
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó. Con đã nói là con không biết anh ấy, còn bảo anh ấy đừng chọc phá con. Lúc đó hình như anh ấy bị va chạm mạnh nên con nhân cơ hội chuồn di!”
Nghe đến đây, Đỗ Yến Oanh khẽ thở dài: “Từ nay…..cứ để tự nhiên, nếu có chuyện gì thì liên lạc với kịp thời với mẹ!”
Bạch Cẩm Sương hỏi: “Mẹ ơi, con có biết anh ấy không?”
Đỗ Yến Oanh nói: “Mẹ không biết, rốt cuộc là trước đó con đã quên một số chuyện khi mẹ tìm thấy con!”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì hơi thất vọng: “Thôi con biết rồi! Con cúp máy trước, có việc gì thì liên lạc với mẹ.
Chiều con còn chở Bông Vải đến trường xem sao!”
Bạch Cẩm Sương vừa định cúp máy, Đỗ Yến Oanh đột nhiên vội vàng gọi cô: “Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương chớp mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ”
Đỗ Yến Oanh hít một hơi thật sâu, giọng nói thận trọng: “Con còn nhớ gì không?”
Bạch Cẩm Sương cau mày lắc đầu: “Không phải, khi con nghe tên người đàn ông đó, đầu con như bị kim châm, hơi đau nhói, lúc đó đầu óc trống rỗng, nhưng một lát sau sẽ ổn thôi!”
Nghe vậy, Đỗ Yến Oanh không biết nên lo lắng hay vui mừng.
Đàm Phi Tuấn nói rằng nếu Bạch Cẩm Sương nhìn thấy người đã quên, nếu cô ấy bị kích thích, điều đó có nghĩa là trí nhớ rất có thể đang được khôi phục.
Đỗ Yến Oanh rất mâu thuẫn, một mặt bà ta muốn Bạch Cẩm Sương được sống một cuộc sống bình yên, an toàn nhưng mặt khác lại không muốn mãi giấu kín mối nguy hiểm này, bà ta muốn Bạch Cẩm Sương nhớ lại mọi chuyện và đối mặt cuộc sống một lần nữa.
Bà ta không dám nói quá nhiều với Bạch Cẩm Sương, vì sợ lộ ra cảm xúc thật của mình: “Vì buổi chiều mẹ có việc bận nên cúp máy trước, có thời gian thì gọi cho mẹ!”
Bạch Cẩm Sương dập máy với một tiếng ậm ừ.
Buổi chiều, Bạch Cẩm Sương đưa Tần Minh Huyền đến nhà trẻ, theo kiến thức chữ viết mà Tần Minh Huyền biết thì thực ra cậu có thể học lớp 1. Hơn nữa, cậu bé rất giỏi ngoại ngữ, nhưng Bạch Cẩm Sương không muốn để Tần Minh Huyền giống mình, thường xuyên bỏ qua các lớp cơ bản mà học vượt, mất liên kết với các bạn cùng lứa tuổi.
Cuối cùng cô cũng đưa Tần Minh Huyền vào lớp mẫu giáo lớn, xác định ngày mai phải đi học, sau đó trực tiếp đưa Tần Minh Huyền đến trường quay.
Khi đến trường quay, Annie nói với Bạch Cẩm Sương về thái độ của Trang sức đá quý Tư Huyền hôm nay, và nói cụ thể với Bạch Cẩm Sương về những người bên Trang sức đá quý Thanh Sương mà cô đã gặp.
Nghe thấy những lời nói của Annie, Bạch Cẩm Sương nghĩ đến người đàn ông tên Mặc Tu Nhân, trái tim cô khẽ rung lên: “Vì người phụ trách của họ muốn gặp tôi, tôi sẽ gặp họ vào lần sau. Nếu yêu cầu hợp tác của họ với chúng ta giống nhau thì không phải là không thể tiếp tục hợp tác! Về phần Trang sức đá quý Thanh Sương mà cô vừa nhắc tới...”
Thấy Bạch Cẩm Sương do dự một giây, Annie nói: “Tôi đã nói chuyện tốt với trợ lý CEO Trang sức đá quý hác Thanh Sương này. CEO Sở Tuấn Thịnh này thỉnh thoảng cũng nói vài câu, nhưng điều kỳ lạ là thái độ của hai bên đều giống nhau. Nhưng họ nói rằng họ sẽ đến để thảo luận chi tiết vào lần sau!”
Bạch Cẩm Sương ánh mắt lóe lên: “Có thể là tôi không đến được, cho nên mới phái trợ lý đến nói chuyện với bọn họ. Dù sao bọn họ cũng là một trong những công ty đứng đầu thành phố Trà Giang!”
Annie cau mày: “Nhưng mà hôm nay cô không ở đây sao? Nếu vì chuyện này mà nghi ngờ, liệu trong tương lai họ có làm nhiều chuyện hơn không?”
Bạch Cẩm Sương mỉm cười: “Trong lĩnh vực kinh doanh là như thế này. Mưu trí là điều không thể thiếu. Người lần đầu nhìn thấy xưởng vẽ của chúng ta, không thể hoàn toàn tin tưởng chúng ta. Lần sau sẽ đến xem tận mắt, còn tùy tình huống “
“Đúng!”
Khi Bạch Cẩm Sương nói như vậy, Annie chỉ có thể gật đầu.
Buổi chiều tan làm, Dư Thiên Thanh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi thì Vân Yến đột nhiên đi về phía cô ta.
Dư Thiên Thanh khép cánh tay, Vân Yến chậm rãi liếc nhìn cô ta: “Cẩn thận buổi tối ra ngoài, kẻo lâu ngày đi đường có ngày gặp ma!”
Dư Thiên Thanh sắc mặt hơi thay đổi, kết quả là Vân Yến rời đi với một câu không thể giải thích được.
Dư Thiên Thanh cau mày, hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, nhóc con như cô vậy thì ai sợ.
Sau khi tan làm, Dư Thiên Thanh lái xe về căn hộ nhỏ của mình.
Khi cô ta có năng lực ở lại thành phố Trà Giang, cô ta đã mua cho mình một căn hộ nhỏ, lúc đó Tần Vô Đoan có quan hệ tốt với anh trai Dư Hạo Thiên của cô ta, vì vậy cô ta đã nhờ Mặc Tu Nhân đưa mình đến thành phố Trà Giang.
Mặc dù lúc đầu thái độ của Mặc Tu Nhân đối với cô ta không tốt, nhưng sau đó, Tần Vô Đoan và Bạch Cẩm Sương gặp tai nạn và biến mất, thái độ của Mặc Tu Nhân đối với cô ta tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù Dư Thiên Thanh cũng biết Mặc Tu Nhân chỉ coi cô ta là bạn hoặc em gái của Tần Vô Đoan, nhưng điều đó không phải vấn đề, chỉ cần cô ta có thể ở bên cạnh Mặc Tu Nhân, sẽ luôn có cơ hội cho cô ta.
Dư Thiên Thanh nghĩ đến việc Bạch Cẩm Sương trở về, tự an ủi mình rồi lái xe về nhà.
Cô ta thường đúng giờ đi làm rồi trở về nhà, cô ta nghĩ rằng đường chính quá đông đúc nên cô ta đi đường vòng.
Có rất ít ô tô ở xung quanh trên những con đường mà cô ta đi.
Hôm nay khi xe đang lượn một vòng trên đường, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc, có dự cảm đặc biệt xấu.
Trong một giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc xe ô tô phóng nhanh từ phía sau đâm trực diện từ bên hông xe của cô ta. Nó làm chệch hướng đầu xe của cô ta và suýt đánh tay lái vào lề đường bên trên.
Dư Thiên Thanh sợ tới mức da đầu tê dại, nhanh chóng trở lại tay lái.
Kết quả là ngay cô ta trở lại vị trí trung tâm, một chiếc xe ô tô lao ra từ phía sau, tông thẳng vào sau xe cô ta.
Dư Thiên Thanh cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ uy hiếp của hai chiếc xe này, cô ta thậm chí không dám xuống xe.
Cô ta không dám xuống xe, chiếc xe bị đụng hai lần vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tuy nhiên, hai chiếc xe hoàn toàn không có ý định rời đi, họ bám sát phía sau.
Dư Thiên Thanh tái mặt vì sợ hãi, vào lúc này, chiếc xe bên trái đột nhiên chuyển làn sang làn đường giữa.
Dư Thiên Thanh sợ người bên đường lại đụng phải mình, nhanh chóng chuyển làn sang trái rồi tăng tốc.
Kết quả, chiếc xe phía sau đột nhiên lái sang bên phải cô ta rồi va vào hông xe một cách thô bạo. Thần kinh Dư Thiên Thanh căng thẳng, tuy rằng cô ta ra tay độc ác, nhưng cô ta chưa từng trải qua chuyện kinh hãi như vậy.
Lúc này, cô ta đột nhiên nghĩ đến những lời Vân Yến nói trước khi tan làm, cô ta mở to mắt. Vân Yến, chắc chắn là Vân Yến, đây là cô ta trả thù!
Dư Thiên Thanh thật sự không ngờ Vân Yến lại hung hăng như vậy, cô ta biết Vân Yến có nhà họ Vân hậu thuẫn sau lưng, nhiều năm qua, tuy rằng đã ăn miếng trả miếng với Vân Yến nhưng thật sự cô ta cũng không dám làm bất cứ điều gì đối với Vân Yến.
Kết quả là lần này cô ta bị Bạch Cẩm Sương chọc tức đến mức thuế người khác ngăn chặn Vân Yến.
Cô ta thật sự không ngờ Vân Yến lại tàn nhẫn như vậy, Dư Thiên Thanh chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lúc này, một chiếc ô tô khác bất ngờ xuất hiện phía sau, húc vào sau xe cô ta.
Tiếp theo, Dư Thiên Thanh sợ hãi kêu lên, ba chiếc xe này giống như con mèo chậm rãi trêu chọc sau khi bắt được chuột, họ đánh đi, cô ta đánh lại giống như đang chơi trò chơi vậy.