Trần Ngọc Mai suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Hôm nay Ngọc còn có việc bận khác nữa đúng không?”
Trình Ngọc Viện không biết Trần Ngọc Mai hỏi cô ta cái này làm gì, nhưng mà, cô ta vẫn nói thật. Dẫu sao, hôm nay cô ta cũng thật sự có việc bận.
Cô ta nói: “Có mấy người bạn biết con trở về, cố ý tổ chức cho con một bữa tiệc, gọi con qua đó, chờ lát nữa chắc con sẽ không có thời gian!”
Trần Ngọc Mai lại cười cười: “Không sao cả, có chuyện thì con cứ đi đi, như vậy mới giống con gái nhà quyền quý. Tham gia tiệc này tiệc kia một chút, giữ gìn giáo dưỡng và lễ nghi, không giống như Tề Bạch Mai đó..."
Trần Ngọc Mai nói một hồi, đột nhiên lỡ miệng, biểu cảm bà ta cứng lại.
Dẫu sao, mới vừa rồi bà ta còn nói với Trình Ngọc Viện, bà ta không biết chuyện Thành Nam có bạn gái, kết quả, mới không bao lâu, bà ta đã tự vả miệng mình rồi.
Nhưng mà Trình Ngọc Viện dường như không nghe được lời của Trần Ngọc Mai vậy, cười nói: “Bạn con nói, cô ấy đã sắp xếp tiệc cho con ở trên du thuyền, xong rồi con sẽ gửi hình cho dì xem!”
Trần Ngọc Mai nghe được Trình Ngọc Viện tỉnh rụi cho bà ta một cái bậc thang, càng thêm hài lòng đối với cô ta hơn.
Bà ta cười gật đầu: “Được được được, dì chờ hình của con!”
Trình Ngọc Viện đi không bao lâu, Trần Ngọc Mai lập tức gọi điện thoại cho Vân Thành Nam.
Lúc này Vân Thành Nam đã vào rạp chiếu phim cùng với Tề Bạch Mai, kết quả, Trần Ngọc Mai gọi điện thoại tới.
Vân Thành Nam cúp máy hai lần, kết quả, Trần Ngọc Mai vẫn kiên nhẫn gọi đến.
Vận Thành Nam trong lòng phiền muộn, nhưng lại sợ trong nhà thật sự có chuyện gì, chỉ có thể thấp giọng nói với Tề Bạch Mai: "Bạch Mai, anh đi ra ngoài nghe điện thoại một chút, em chờ anh nhé!”
Tề Bạch Mai ngồi ở chỗ ngồi, gật đầu một cái.
Nhìn bóng lưng Vân Thành Nam rời đi, Tề Bạch Mai không nhịn được siết chặt tay, biểu cảm có chút khổ sở.
Thật ra, nghe Bạch Cẩm Sương và Vân Thành Nam nói, mẹ Vân Thành Nam không thích mình, cô ất thật sự rất buồn.
Nhưng mà, cô ấy không muốn biểu hiện ra ngoài, khiến cho Vân Thành Nam lo lắng.
Nghĩ đến Trình Ngọc Viện đó, trong lòng cô ấy lại khó chịu, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không bằng cô gái đó đâu, tại sao mẹ của Vân Thành Nam lại không thích cô ấy, bà ấy cũng chưa từng gặp cô ấy cơ mà...
Vân Thành Nam đi ra bên ngoài, nhận cuộc gọi, hạ thấp giọng: “Mẹ gọi điện thoại cho con rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?”
Trần Ngọc Mai nói: “Thành Nam, trước đó con đã đồng ý với mẹ cái gì, con đã quên rồi sao?”
Vân Thành Nam nghe giọng điệu dấy binh hỏi tội của Trần Ngọc Mai, giọng nói lạnh xuống: “Con đã đồng ý cái gì cơ chứ?”
Trần Ngọc Mai trầm giọng nói: “Con đã nói, không nói cho Ngọc Viện biết chuyện con có bạn gái, cũng sẽ không chọc cho con bé mất hứng, bây giờ rõ ràng là con nuốt lời, không phải sao?”
Biểu cảm Vân Thành Nam khó coi đến cực điểm: “Sao con lại không biết con đã đồng ý với mẹ nhỉ, rốt cuộc là con đồng ý với mẹ, hay là mẹ uy hiếp con phải đồng ý đây. Mẹ, chính mẹ không biết sao?”
Trần Ngọc Mai ở bên kia im lặng một lát: “Được, coi như là mẹ uy hiếp con đi, vậy con làm như thế, không sợ mẹ đi tìm Tề Bạch Mai đó sao?”
Vân Thành Nam căng mặt, nắm chặt điện thoại di động, giọng điệu giễu cợt: “Là Trình Ngọc Viện tố cáo với mẹ rồi sao?”
Giọng Trần Ngọc Mai trong trẻo lạnh lùng: “Con suy nghĩ nhiều rồi, bệnh viện xảy ra chuyện gì, tự nhiên sẽ có người nói cho mẹ biết!”
Trần Ngọc Mai nhắc tới điểm này trái lại lại thích hợp. Bà ta xác định, nếu để cho Vân Thành Nam có ấn tượng quá tệ đối với Trình Ngọc Viện, sau này dù hai đứa nó kết hôn, thì cũng là một đôi vợ chồng bất hoà.
Vân Thành Nam nghe vậy, giọng điệu càng châm chọc hơn: “Vốn dĩ con cũng không biết, mẹ có nhiều tại mắt ở trong bệnh viện như vậy!
Tâm tình Trần Ngọc Mai lập tức hỏng bét: “Thành Nam, con nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy? Cái gì gọi là tai mắt của mẹ chứ, người ở trong bệnh viện có quan hệ tốt với bố mẹ, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Vâng, mẹ làm gì cũng là chuyện đương nhiên. Vậy nên, hôm nay gọi cho con, là để dấy binh hỏi tội, cảm thấy con bắt nạt Trình Ngọc Viện, muốn bảo con chịu đòn nhận tội với cô ta sao?”
Trần Ngọc Mai: “Thành Nam, mẹ nói như vậy hồi nào? Trong lòng mẹ đương nhiên là hướng về phía con, con đừng đối chọi gay gắt với mẹ nữa có được không? Chẳng qua là mẹ không thích Tề Bạch Mai mà thôi!”
Vân Thành Nam trầm mặc chốc lát, gắn từng chữ: “Nhưng mà con chỉ thích cô ấy mà thôi!”
“Thành Nam!” Giọng nói của Trần Ngọc Mai vừa tức vừa kiềm chế.
Vân Thành Nam mím môi: “Mẹ còn có chuyện gì không? Không có thì con đi làm việc!”
Trần Ngọc Mai hít sâu mấy hơi thở thì mới bình tĩnh lại, bà ta nắm chặt điện thoại di động: “Được, mẹ không nói chuyện khiến con không vui nữa. Vậy con có thể nói cho mẹ biết, chỗ ở mới của con ở đâu không?”
Nghe vậy, đồng tử của Vân Thành Nam hơi co rút một cái: “Nếu như mẹ và bố nhớ con, con sẽ về nhà thăm bố mẹ!"
Giọng nói của Trần Ngọc Mai, thật giống như mang theo ý muốn khóc ngay lập tức: “Sao vậy? Thành Nam, con cứ đề phòng mẹ như thế sao? Bây giờ ngay cả chỗ ở mới con cũng không muốn nói cho mẹ biết sao?”
Vân Thành Nam căng mặt, mặc dù sự thật đúng là như vậy, nhưng mà, nghe được mẹ mình khổ sở như thế, rất cuộc anh vẫn do dự.
Kết quả, không đợi anh hoàn toàn mềm lòng, đã nghe được Trần Ngọc Mai nói: “Nếu như mẹ muốn biết con ở đâu, tìm một thám tử tư cũng có thể tra được. Nhưng mà Thành Nam, mẹ không hy vọng mẹ và con sẽ đi đến bước này, lẽ nào con không biết mẹ hết sức khổ tâm vì con hay sao?”
Giọng nói của Văn Thành Nam lập tức lạnh lẽo, ngược lại anh đã quên “thủ đoạn” của mẹ. Bà ấy muốn biết cái gì mà không tra được, mình không nên bất chợt mềm lòng.
Văn Thành Nam ngực phập phồng kịch liệt: “Vậy thì mẹ tự đi tìm người thăm dò đi!”
Vân Thành Nam dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.
...
Hai ngày sau, Bạch Cẩm Sương nhận được lời mời của Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam, đi đến nhà mới của Vân Thành Nam ăn tiệc tân gia.
Cơm nước buổi sáng xong, Bạch Cẩm Sương chọn một chai rượu thượng hạng từ trong hầm rượu của Mặc Tu Nhân, cùng Mặc Tu Nhân đến nhà mới của Vân Thành Nam.
Thời điểm Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương qua đó, Lâm Kim Thư và Cảnh Hạo Đông vẫn chưa tới.
Bởi vì hôm nay, có bốn người là Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, còn