**********
Annie nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Bạch Cẩm Sương, cười đi tới: "Cô muốn tôi xem cái gì? Biểu hiện của cô là sao, chuyện gì xảy ra vậy?”
Bạch Cẩm Sương kéo cánh tay của cô ấy và đặt hai hợp đồng trước mặt cô ấy: "Cô có thấy, nó giống nhau không?”
Annie cúi đầu nhìn hai bản hợp đồng, sắc mặt vốn khá bình thường, kết quả, sau khi nhìn thấy hai chữ ký tương tự, sắc mặt liền trở nên khác thường: "Cái này..."
Bạch Cẩm Sương vẻ mặt phức tạp: "Cái này...là Tần Minh Xuân ký, thật sự là làm cho tôi càng ngày càng kinh ngạc, cô nói xem, chữ của cậu ta viết, sao lại giống chữ của tôi đến như vậy, chẳng lẽ hai chúng tôi cùng bái cùng một sự phụ? Nhưng mà, tôi hoàn toàn không biết cậu ta!”
Đúng vậy, hai hợp đồng này, một hợp đồng mà Tần Minh Xuân ký, một hợp đồng có chữ ký của Bạch Cẩm Sương, hai chữ ký, đều tương tự như một người viết ra.
Annie cũng ngạc nhiên: "Cũng có một khả năng, hai người từng quen biết nhau. Chỉ có điều, có một số chuyện có thể cô đã quên? Cô có thể là quên mất cậu ta?”.
Annie nghĩ điều này thật là kỳ lạ, làm sao hai người chưa từng gặp nhau lại có thể có cùng một chữ ký giống nhau đến vậy?
Nghe được lời này, Bạch Cẩm Sương lại lắc đầu: "Tôi quên mất cậu ta còn có thể nghe được, thế nhưng, Tần Minh Xuân cũng nói không quen biết tôi, cô xem những người tôi quen biết lúc trước, Lâm Kim Thư, Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh, Tề Bạch Mai...không có người nào trong số họ phủ nhận việc quen biết tôi, mà Tần Minh Xuân này, tất nhiên là không xa lạ với tôi, nhưng cũng không phải thân thiết, chỉ là quan hệ cấp dưới bình thường!”.
Khi nghe điều này, Annie cũng cảm thấy có lý.
Tuy nhiên, hai chữ ký giống nhau này thực sự khiến người ta...cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Annie nhìn Bạch Cẩm Sương vẫn lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhịn không được liền mở miệng nói: "Đừng nghĩ nhiều, người còn có thể giống nhau, nói không chừng, chữ cũng có thể giống nhau, thế giới rộng lớn, không có gì lạ, cô chỉ cần đối đãi như bình thường là được!”
Nghe được lời này, Bạch Cẩm Sương cười ngẩng đầu nhìn Annie: "Tôi thật sự không nhìn ra, cậu ta còn rất văn hóa, bốn chữ nổi tiếp bốn chữ!”
Annie: "..."
Cô có bị làm sao không vậy? Tôi đang an ủi cô.
Bạch Cẩm Sương nghe Lâm Kim Thư nói, Tề Bạch Mai hại ngày nay tốt hơn nhiều, cô không bị tổn thương vì mất tình yêu, sau khi trải qua nỗi đau ban đầu, cô vui lên và dự định chuyển trụ sở tập đoàn Mervin đến Trà Giang.
Tập đoàn Mặc Văn lúc trước không ở Trà Giang, bằng không, Tề Bạch Mai cũng sẽ không bận rộn như vậy, cũng sẽ không cách xa hai nơi với Vân Thành Nam, quan hệ càng ngày càng xa cách.
Tuy rằng nghe Lâm Kim Thư nói, rất nhiều người trong tập đoàn Mặc Văn không ủng hộ quyết định của Tề Bạch Mai, nhưng lần này Tế Bạch Mai đã hạ quyết tâm, muốn thực hiện chuyện này.
Đối với các nhà điều hành cấp cao khác của công ty, tập đoàn Mervin có một môi trường làm việc văn hóa ở Hải Thành, nơi văn hóa Internet phát triển thịnh vượng. Mặc dù tập đoàn Mervin từ một trang web nhỏ từng bước phát triển, nhưng phải nói rằng việc ra quyết định của lãnh đạo, điều này là lý do cho sự phát triển nhanh chóng của nó, nhưng vẫn có một số giám đốc điều hành cấp cao bị ám ảnh bởi ảnh hưởng văn hóa.
Nhưng đối với Tề Bạch Mai mà nói, trụ sở tập đoàn Mặc Văn ở Hải Thành, đối với cô ấy mà nói, hoàn toàn là hại nhiều hơn lợi.
Trước tiên không nói đến lí do đây là nơi đất khách, còn có các nguyên nhân khác.
Chỉ riêng từ cấp độ lợi ích mà nói, nếu tập đoàn Mặc Văn tiến vào Trà Giang, Tề Bạch Mai có thể khiến công ty nhà họ Tề và tập đoàn Mặc Văn tiến gần hơn đến chuyện hợp tác, cuối cùng từng bước đạt tới sự trao đổi lợi ích, cùng với sự tối đa hóa lợi nhuận.
Hơn nữa, Trà Giang không có mạng lưới công ty, khả năng cạnh tranh thị trường nhỏ. Khả năng cạnh tranh thị trường này, không phải cạnh tranh về người sử dụng mạng, mà là, hợp tác với các công ty lớn, nâng cao nhận thức, tiến hành tuyên truyền, nếu công ty mạng Trà Giang nhiều hơn, thì phạm vi lựa chọn rộng rãi. Nhưng nếu chỉ có một tập đoàn Mervin, vô tình sẽ hình thành một mô hình thị trường độc quyền, Tập đoàn Mervin hoàn toàn có thể chọn các công ty khác để hợp tác.
Huống chi, Tề Bạch Mai đã tham gia cùng với Mặc Tu Nhân, còn hợp tác với tập đoàn Tần thị, có tập đoàn Tần thị là chỗ dựa, cô ấy ở Trà Giang, có thể vững vàng bắt đầu phát triển.
Tề Bạch Mai biến tất cả những cảm xúc tiêu cực thành động lực trong công việc, công việc chiếm phần lớn thời gian của cô, điều này có thể làm cho cô ấy nhanh chóng vui lên.
Bạch Cẩm Sương không đi cùng với Lâm Kim Thư, thỉnh thoảng anh trai của cô có gọi điện thoại.
Buổi chiều sắp tàn làm, Annie nói với Bạch Cẩm Sương, Vân Yến tới đây.
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc, từ sau khi hợp tác với Trang sức đá quý Hoàng Thụy, Mặc Tu Nhân trở thành người phụ trách, Bạch Cẩm Sương ngoại trừ lúc Tề Bạch Mai âm thầm trở về, gặp Vân Yển một lần, thì trong khoảng thời gian này, cũng chưa từng liên lạc qua.
Vân Yến đột nhiên tới tìm Bạch Cẩm Sương, làm cho cô có chút ngạc nhiên.
Cô yêu cầu Annie đưa cô ấy đến phòng khách trước, sau đó thu dọn bàn làm việc của mình và đi đến phòng khách để gặp Vân Yến.
Lúc Bạch Cẩm Sương đi qua, Vân Yến đang ngẩn người cầm chén trà, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức đứng lên.
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Đứng lên làm gì? Không sao đâu, ngồi xuống đi!”
Vân Yến gật đầu, ngồi xuống, thoạt nhìn còn có chút không yên lòng.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Có chuyện gì vậy? Vân Yến, cậu tìm tớ có việc sao? Sao có vẻ tâm trạng không tốt vậy!”
Vân Yến nghe được câu cuối cùng, thở dài: "Cậu đừng nhắc tới nữa, Dư Thiên Thanh đã trở lại làm việc, tâm trạng tớ không tốt một chút nào!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Thì ra là như vậy!”
Lần trước Vân Yến cuối cùng cũng giải thích với Bạch Cẩm Sương, Dư Thiên Thanh trước kia cũng quen biết Bạch Cẩm Sương, chẳng qua, cô ta không phải là người tốt, một chút cũng không thích Bạch Cẩm Sương, cho nên, sau khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, chỉ thị cho trợ lý cô ta phá hoại hợp tác, cũng may cuối cùng cô ấy đã phát hiện ra quỷ kế của Dư Thiên Thanh, ra mặt cứu lấy mối quan hệ hợp tác giữa hai người.
Dù sao lúc ấy hai bên đạt được hợp tác, hợp đồng đều đã ký, Bạch Cẩm Sương cũng không để ý đến Dư Thiên Thanh.
Hiện tại nghe được Vân Yến lại nhắc tới đối phương, trong lòng hiểu rõ, Vân Yến cùng với Dự Thiên Thanh, sợ rằng bọn họ không giải quyết được mâu thẫn với nhau.
Mà cũng đúng, Vân Yến có quan hệ tốt với cô, Dư Thiên Thanh lại không thích mình, có thể cùng Vân Yến quan hệ tốt mới lạ!
Nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Sương an ủi cô ấy: "Không sao, cậu đừng coi trọng cô ta là được, đừng bởi vì loại người không liên quan này, ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu! Được một mất mười”.
Vân Yến bĩu môi: "Tớ đương nhiên sẽ không bởi vì cô ta mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, chỉ là nhìn cô ta không thuận mắt!”
Bạch Cẩm Sương khẽ cười lắc đầu, lại nghe Vân Yến hỏi: "Tiện thể, vài ngày nữa là cuộc họp trao đổi học tập và trao đổi trang sức do Hoàng Thuy chủ trì, cậu có muốn đi không?"
Bạch Cẩm Sương giật mình: "Còn có chuyện này nữa sao? Tớ chưa bao giờ nghe nói về nó!”
Vân Yến có chút giật mình: "Các cậu cũng đang hợp tác với trang sức Hoàng Thuy mà. Anh ấy không có lý do gì mà không mời các cậu đến tham gia!"
Nghe được lời này, Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhớ tới Annie buổi sáng nói, hôm qua Sở Tuấn Thịnh hình như gọi điện thoại hẹn buổi chiều gặp mặt, chỉ tiếc, lúc ấy cô không ở Trà Giang.