**********
Chương 839: Không dám vội vàng
Đôi mắt Mặc Tu Nhân ửng hồng, giọng điệu dần yếu mềm: “Bé con, hôn anh xong rồi chạy sao? Anh không cho em cơ hội này!”
Tội nghiệp Bạch Cẩm Sương chưa kịp mở cửa đã bị Mặc Tu Nhân kéo lại, hôn đến sưng hết cả miệng
Sau khi xuống xe, Bạch Cẩm Sương ai oán trừng mắt với Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân đuối lý, chột dạ an ủi: “Ngày mai sẽ ổn thôi, bây giờ anh đi mua thuốc cho em!”
Mặc Tu Nhân nói xong, lập tức làm bộ phải đi ngay, Bạch Cẩm Sương nhanh giữ chặt anh lại: “Đủ rồi, anh đừng có mà không biết xấu hổ! Chắc là qua hai ngày... Sẽ tự khỏi thôi!”
Mặc Tu Nhân cười thành tiếng: “Được, nghe theo em hết, nhưng mà nếu đau thì nhất định phải nói với anh, đừng cổ chịu, anh sẽ đau lòng!”
Bạch Cẩm Sương vừa thẹn vừa giận: “Được rồi, tốt nhất là anh im lặng đi, đừng nói chuyện nữa!” Mặc Tu Nhân nhịn không được cười nhẹ, tay cầm tay
Bạch Cẩm Sương, không chịu buông.
Lên lầu, dù Mặc Tu Nhân không tha, nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay Bạch Cẩm Sương, ai về nhà nấy, dù sao... Đỗ Yến Oanh còn đang ở nhà đối diện, anh không nên nóng vội!
Hôm sau, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến văn phòng, sau đó cũng vội vàng đến công ty.
Bởi vì chuyện vũ hội trên du thuyền hai ngày nay, có rất nhiều văn kiện đã bị trì hoãn.
Lúc Mặc Tu Nhân đang xem văn kiện, thì nhận được điện thoại của Tần Hạo. “A lô, bố, có chuyện gì vậy?” Mặc Tu Nhân hỏi.
Trong giọng nói Tần Hạo có chút phiền muộn: “Hai ngày nay con không ở thành phố Trà Giang, cái người Tần Vô Đoan khi đến nhà nói với mẹ con muốn vào bộ phận tài chính của tập đoàn nhà họ Tần, mẹ con đã hứa cho cậu ta chức vị tổng giám đốc, con xem tiếp theo phải làm sao đây? Nếu như nguy hiểm thì bố sẽ để mẹ con từ chối!”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Anh ta muốn cái gì thì cứ cho anh ta, nếu không dùng kế gậy ông đập lưng ông thì chúng ta làm sao biết được mục đích của anh ta chứ. Còn về bộ phận tài chính con sẽ tăng số người lên, anh ta muốn làm trò gì thì cũng phải có cơ hội mới làm được!”
Tần Hạo thở dài, giọng nói chứa đầy sầu lo: “Tu Nhân, bố tin tưởng năng lực của con, chẳng qua... Bố cảm thấy lừa mẹ con như vậy không tốt, bây giờ chưa được bao lâu mà mẹ còn đã rất tin tưởng cậu ta, rồi sau này mẹ con biết người đó không phải anh trai con, nhưng mà tình cảm đã cho đi sau này không thể lấy lại, đến lúc đó Tần Vô Đoạn giả kia xảy ra chuyện gì thì nhất định mẹ con sẽ rất buồn!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày, vấn đề mà bố nói đến không phải chuyện nhỏ. Mặc Tố Nhiên là người thắng tính, tính cách đơn thuần, rất dễ tin người.
Nếu như cứ tiếp tục thế này, nhất định sau này bà sẽ đau khổ dẫn vặt.
Tuy rằng Mặc Tu Nhân là người lạnh nhạt trong tình cảm, nhưng dù sao Mặc Tổ Nhiên cũng là mẹ ruột của anh, anh cả xảy ra chuyện vào sáu năm trước đã khiến mẹ già đi cả chục tuổi chỉ trong một đêm, chuyện như vậy anh không hi vọng lại tiếp tục xảy ra.
Nghĩ đến đây, anh trầm giọng nói: “Ba, con sẽ nhanh chóng sắp xếp cho Tần Vô Đoan vào bộ phận tài chính của tập đoàn nhà họ Tần. Anh ta muốn vị trí giám đốc tài chính thì con sẽ cho anh ta, con sẽ khiến anh ta bận rộn không có thời gian gặp mẹ. Bố ám chỉ với mẹ một chút rằng đừng quá tin tưởng người khác. Nếu được cũng có thể nói rõ sự thật cho mẹ, nhưng mà nếu mẹ đã biết sự thật thì đừng để bà gặp Tần Vô Đoan, tính cách của mẹ không biết diễn kịch, lại quá dễ nói thật, còn bên con sẽ nắm chắc thời gian thu lưới!”
Tần Hạo gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, vậy con làm việc đi, bố cúp máy!”
Sau khi cúp điện thoại Mặc Tu Nhân gọi Triệu Văn Vương đến: “Chuyện Lục Thành Ngôn có anh trai, cậu đã điều tra tới đâu rồi?”
Trước đây Đàm Phi Tuấn có nói với Mặc Tu Nhân rằng Lục Thành Ngôn có anh cả, Mặc Tu Nhân có trực giác giống như sói, người anh trai này... chắc chắn sẽ là tác nhân quan trọng trong sự kiện lần này đây.
Triệu Văn Vương lắc đầu: “Nếu thật sự có người này, vậy thì nhất định đối phương trốn rất kỹ, tôi điều tra mấy ngày nhưng vẫn chưa tra được tin tức nào có giá trị
Con người Mặc Tu Nhân lóe lên: “Hẳn là bọn họ đã sớm đề phòng, cậu cho người đi điều tra chuyện này, bây giờ cậu đi sắp xếp chuyện bên bộ phận tài chính... Về giám đốc tài chính tạm thời nghỉ phép mấy ngày, tôi sẽ sắp xếp Tần Vô Đoan' lên đỉnh!”
Triệu Văn Vương biết, người Tần Vô Đoan giả kia chính là nhân bản, hơn nữa còn được đánh số là Tần Vô Đoan số một, bị người khác khống chế, bây giờ nghe Mặc Tu Nhân nói, muốn đưa người này đến công ty, anh ta vẫn thấy có hơi lo lắng.
Anh ta lựa lời, cuối cùng nói: “Tổng giám đốc Mặc, ngộ nhỡ anh ta làm bậy ở bộ phận tài chính...
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Cậu sợ cái gì, sắp tới cậu sắp xếp nhiều người làm ở bộ phận tài chính, dù sao cũng chỉ là Tần Vô Đoan nhân bản, chỉ cần có khác thường thì lập tức báo cáo lại. Còn về giám đốc tài chính được ở nhà nghỉ phép thì đừng quên để ông ta nhìn chằm chằm vào bộ phận tài chính, ông ta cần gì thì cứ để cậu đem qua là được!”
Triệu Văn Vương gật đầu, hơi hiểu ra: “Anh định dụ rắn ra khỏi hang?”
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta một cái, rồi gật đầu: “Thử xem có thể dẫn dụ anh trai Lục Thành Ngôn ra mặt hay không!”
Bởi vì Triệu Văn Vương không tra ra được chuyện anh cả của Lục Thành Ngôn, nên buổi trưa Mặc Tu Nhân viện cớ ăn cơm với Bạch Cẩm Sương để gọi Tần Minh Xuân đến.
Ba người ngồi trong phòng riêng, Mặc Tu Nhân nói thẳng: “Em cảm thấy. Có một vài việc đã được phơi bày rồi, nhưng mà bây giờ em vẫn hi vọng có thể nhanh chóng tìm được anh cả của Lục Thành Ngôn!”
Gần đây Tần Minh Xuân rất ít liên lạc với Mặc Tu Nhân, nghe anh nói vậy cậu ta có hơi giật mình: “Anh cả của Lục Thành Ngôn?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đúng vậy, anh cả của Lục Thành Ngôn, năm đó lúc anh làm quen với anh ta, có từng nghe anh ta nhắc tới anh cả của mình không?”
Tần Minh Xuân lắc đầu: “Hoàn toàn chưa từng nghe qua!”
Mặc Tu Nhân thấy hơi thất vọng: “Xem ra, năm đó anh ta không xem anh là bạn bè thật sự!”
Tần Minh Xuân cười khổ: “Đương nhiên, từ lúc lần gặp anh ta là lúc anh ta đến sở cảnh sát đón Tần Vô Đoan giả kia, đã mơ hồ đoán ra.”
Nghe vậy, Mặc Tu Nhân đột nhiên hỏi: “Anh có biết người lớn lên giống anh, gen cũng giống ‘Tần Vô Đoan là chuyện gì không?”
Tần Minh Xuân lắc đầu: “Đúng là chuyện này anh đoán không ra!” Mặc Tu Nhân nói: “Là công nghệ nhân bản vô tính!”
Tần Minh Xuân có hơi khiếp sợ, không ngờ rằng... Bọn họ thật sự có thể nhân bản vô tính được cả con người.
Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Lục Thành Ngôn có một căn cứ thí nghiệm ngầm, người nhân bản này chính là kỹ thuật nòng cốt của bọn họ. Năm đó khi anh quen biết anh ta hẳn là đã bị lấy gen rồi. Tần Vô Đoan' kia đúng hơn phải gọi là Tần Vô Đoan số một, em đã từng nghe trong căn cứ thực nghiệm kia, có rất nhiều thứ như... Khay nuôi cấy, bên trong đều là... Người nhân bản!
Tần Minh Xuân nghe vậy, vẻ mặt có phần phẫn nộ: “Anh ta... Anh ta làm sao có thể làm ra chuyện này, tuy rằng anh biết anh ta không xem anh là bạn, nhưng mà
Có lẽ Mặc Tu Nhân có thể hiểu được tâm trạng Tần Minh Xuân lúc này, anh từng tưởng tượng nếu mình có rất nhiều anh cả giống nhau y như đúc thì thế nào, cũng cảm thấy có hơi buồn nôn, đúng là chuyện trái theo lẽ thường.
Anh nói: “Chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, em bắt được người ở phía sau, điều tra xong căn cứ thí nghiệm, em sẽ cùng anh nghĩ cách phá hủy toàn bộ tư liệu của thí nghiệm này! Cùng với những “món đồ” đã ra đời.”
Đối với những người thân bị nhân bản ra như thế, Mặc
Tu Nhân cũng không biết phải xưng hô thế nào mới được.
Tần Minh Xuân gật đầu, ánh mắt đầy kiên quyết: “Cần phải phá huỷ!”
Cho dù bây giờ anh ta đã thay đổi một số bộ phận trên cơ thể, thì anh ta cũng không chịu được những chuyện này!