**********
Chương 999: Không thuận miệng
Hơi thở của Cảnh Hạo Đông hơi thắt lại, đây là lần đầu tiên Lâm Kim Thư chủ động nhờ anh ta giúp đỡ. Anh ta hỏi: “Sách tên là gì thế?”
Lâm Kim Thư nói ra tên sách, nghe có vẻ hơi gượng gạo và không thuận miệng, Cảnh Hạo Đông cảm thấy rất chuyên nghiệp.
Cảnh Hạo Đông lập tức gật đầu: “Ngày mai anh sẽ bảo Trần Minh đi tìm cho em!”
Lâm Kim Thư chỉ ừ một tiếng chứ không nói gì thêm. Cả căn phòng rộng lớn nhất thời rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Cảnh Hạo Đông đột nhiên có chút lo lắng nói: “Kim Thư...vừa rồi coi như là em giải thích với anh đúng không?”
Phải biết rằng, sau khi kết hôn với nhau xong, Lâm Kim Thư vẫn ở nhà chăm sóc con cái và nhận một vài đơn hàng.
Cảnh Hạo Đông vẫn luôn biết rằng cô ấy là một nữ thần cao ngạo, lạnh lùng, không chỉ ở trên mạng mà ở ngoài đời thật cũng thế.
Khi đối diện với Lâm Kim Thư, anh ta không chỉ tôn trọng cô, nhẹ nhàng quan tâm, mà lại còn rất cẩn trọng, chỉ sợ có sẽ giận mình.
Con người Lâm Kim Thư thường rất ít nói. Trong ấn tượng của Cảnh Hạo Đông, tâm trạng của cô ấy rất dễ bị kích động, lần đó anh ta nhảy từ trên tầng cao xuống vì mình, cảm xúc của cô ấy lúc đó gần như sụp đổ.
Từ đó về sau, họ đã ở bên nhau, kết hôn và sinh con một cách suôn sẻ. Tuy nhiên, cảm xúc của Lâm Kim Thư luôn bị kìm nén. Chuyện trong nhà Cảnh Hạo Đông không đưa ra ý kiến gì khiến cô ấy tức giận.
Anh ta không thể nào ngờ rằng, Lâm Kim Thư sẽ có một ngày chủ động giải thích những chuyện này với mình, Thật ra, anh ta cũng biết rằng trước đây Lâm Kim Thư và Lâm Tuấn Kỳ không có gì cả. Mặc dù Lâm Tuấn Kỳ bằng tuổi cô ấy, thế nhưng Lâm Kim Thư luôn coi anh ta là đàn em. Tuy nhiên kể cả có như vậy, Lâm Kim Thư vẫn sợ Cảnh Hạo Đông hiểu lầm nên đã chủ động giải thích với anh ta, chuyện này cũng đã khiến anh ta cực kỳ vui vẻ.
Anh ta ôm chặt Lâm Kim Thư, giọng nói hơi trầm xuống, có hơi gấp gáp: “Kim Thư, là em giải thích sao?” Nép mình trong lồng ngực của Cảnh Hạo Đông, Lâm
Kim Thư khẽ gật đầu: “Vâng, đúng thế!” Lâm Kim Thư ôm cô càng chặt hơn: “Vợ không muốn nhịn nữa hả?”
Lâm Kim Thư không hiểu, nhướng mày hỏi: “Nhịn gì cƠ?”
Cảnh Hạo Đông cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, em nói xem?” Cơ thể Lâm Kim Thư hơi cứng lại: “Không phải anh nói sắp phải đi ngủ rồi sao?”
Cảnh Hạo Đông càng cúi thấp đầu xuống, khẽ thở dài nói: “Anh sợ em sẽ giận anh..
Nói xong, anh ta tiếp tục hỗn cô.
Nhiệt độ trong chăn đang tăng dần lên....
Khi Bạch Cẩm Sương tắm rửa xong xuôi, cô bước ra ngoài thì không thấy Mặc Tu Nhân trong phòng ngủ.
Cô biết gần đây Mặc Tu Nhân làm việc rất vất vả thế nên cô đi thẳng đến phòng sách tìm anh. Cô nghĩ rằng Mặc Tu Nhân đang làm việc, kết quả cô vừa mới mở phòng sách ra thì nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang viết bằng bút lông. Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Em còn tưởng anh đang làm gì cơ, nửa đêm nửa hôm sao anh lại muốn luyện viết chữ thế?”
Mặc Tu Nhân đưa mắt lên nhìn cô, vẫy tay: “Em vào đây!”
Bạch Cẩm Sương bước vào mới phát hiện ra Mặc Tu Nhân không phải là đang luyện chữ, mà là anh đang viết thiệp cưới bằng bút lông.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương ngẩn người, Mặc Tu Nhân nắm lấy tay cô kéo đến trước mặt mình, đặt cây bút vào trong tay cô, ôm cô từ phía sau rồi khẽ nắm tay cô, anh nói nhỏ: “Chúng mình cùng nhau viết!”
Bạch Cẩm Sương hơi ngây người: “Chữ chúng mình viết có thể đọc được không đây?”
Mặc Tu Nhân cong môi: “Anh nhớ rằng nét chữ trước đây của em cũng rất đẹp mà, anh viết cũng không đến nỗi nào. Hai đứa mình cùng nhau viết thì cũng tốt mà, hơn nữa còn có ý nghĩa nữa!
Bạch Cẩm Sương bật cười thành tiếng: “Còn có kiểu như vậy sao?”
Mặc Tu Nhân cọ cắm vào tai Bạch Cẩm Sương: “Không phải sao? Em cứ viết đi rồi sẽ biết!”
Cuối cùng, hai người cùng nhau viết. Mặc dù đôi vai của Bạch Cẩm Sương khẽ run lên, nhưng nét chữ cô viết ra thật sự rất đẹp.
Mặc Tu Nhân nhìn đống thiệp mời đã viết, anh không khỏi thở dài: “Em xem, có phải viết em rất đẹp không!” Bạch Cẩm Sương mím môi cười thầm: “Anh nói đẹp thì rõ ràng là đẹp rồi!”
Mặc Tu Nhân không nhịn được vươn tay lên gãi mũi: “Không cho em nói chuyện với anh như thế, nghe giống như anh bắt em viết ấy!”
Bạch Cẩm Sương nhướng mày, câu nói mang theo ý cười: “Lẽ nào không phải sao?”
Mặc Tu Nhân đặt bút xuống, xoay người dựa vào bàn làm việc, cau mày nói: “Lẽ nào lại như thế?”
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương khẽ sáng lên, khuôn mặt đầy mê hoặc của anh khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp.
Anh nói: “Khi nào mà anh làm loạn như vậy chứ?” Bạch Cẩm Sương nói không lại anh, vô thức đổi chủ đề: “Sao anh lại không dùng bút bi viết thiệp?”
Mặc Tu Nhân vươn tay nhéo cằm cô: “Cục cưng, em không ngoan chút nào cả, bây giờ còn biết trốn tránh câu hỏi của anh rồi!”
Bạch Cẩm Sương mỉm cười, khẽ gạt tay anh ra, cố ý nhướng mày nói: “Em sợ anh không nhịn được thôi!”
Hơi thở của Mặc Tu Nhân trở nên gấp gáp: “Bây giờ anh đã không nhịn được rồi đó!”
Anh nói xong, cúi đầu xuống hôn cô.
Bạch Cẩm Sương vô thức ngã người ra phía sau, nụ hôn của anh khẽ rơi trên chóp mũi của cô.
Bạch Cẩm Sương muốn trốn nhưng cô lại bị Mặc Tu Nhân giữ chặt, anh thấp giọng nói: “Bảo bối, em đừng trốn tránh anh, anh chỉ hôn em thôi, anh biết chừng mực mà!”
Sau khi anh trao cho cô mãnh liệt, anh bế cô đặt lên bàn làm việc, lúc này cô mới cảm thấy bầu không khí có chút mất kiểm soát.
Cô vừa định đẩy Mặc Tu Nhân ra thì nghe thấy điện thoại di động của anh đang đổ chuông.
Bạch Cẩm Sương vội vàng đẩy vai Mặc Tu Nhân: “Mặc Tu Nhân, điện thoại của anh kêu kìa!”
Mặc Tu Nhân hôn lên vành tai cô, vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn của anh khiến người ta mê đắm: “Không cần để ý đến đâu.
Bạch Cẩm Sương vẫn đẩy vai Mặc Tu Nhân ra: “Phải để ý, em không để ý thì anh mất kiểm soát mất!”
Mặc Tu Nhân nghe cô nói vậy, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt Bạch Cẩm Sương có chút đỏ, trái tim anh hơi thắt lại. Nhìn vẻ mặt của Mặc Tu Nhân như vậy, Bạch Cẩm Sương có chút lo lắng, giọng nói của cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Anh cứ nghe điện thoại trước đi, có được không?”
Đôi mắt Mặc Tu Nhân sâu thẳm như sắp hút cô vào thế giới ấy, một lúc lâu sau anh mới bất lực thở dài, vươn tay xoa tóc Bạch Cẩm Sương: “Được rồi, anh nghe lời em!”
Lúc này, Bạch Cẩm Sương mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh bắt máy.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy người gọi đến là mẹ Mặc Tổ Nhiên của mình, anh hơi nhíu mày, trả lời điện thoại.
Kết quả là ngay khi anh bắt máy, Bạch Cẩm Sương đã nhảy xuống bàn định chạy đi.
Ngay lập tức Mặc Tu Nhân cực kỳ lo lắng, anh ôm cô vào lòng, vừa tức giận vừa buồn cười: “Em nghe lời chút đi, đừng làm loạn!” Mặc Tố Nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc: “Con đang nói chuyện với ai thế?”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy giọng của Mặc Tố Nhiên trong điện thoại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, nhưng không nói một lời nào.
Mặc Tu Nhân nói: “Con đang nói chuyện với Cẩm Sương. Mẹ gọi điện thoại cho con có việc gì sao?”
Mặc Tố Nhiên nói: “Con và Cẩm Sương cũng lâu chưa về nhà rồi, ngày mai cùng về nhà ăn một bữa cơm đi!”
Mặc Tu Nhân im lặng một lúc: “Cũng được ạ, mẹ nói dì chuẩn bị thêm đồ Tứ Xuyên nhé, cho nhiều ớt một chút!”
Mặc Tố Nhiên nghe vậy, không khỏi nói: “Tu Nhân, không phải mẹ không muốn con ăn đồ Tứ Xuyên. Chỉ là mặc dù bây giờ con có thể ăn được cay rồi, thế nhưng dạ dày con không tốt, anh nhiều quá sẽ phát bệnh, đến lúc đó con lại phải đi bệnh viện...
Mặc Tu Nhân bất lực ngắt lời bà: “Không phải để cho con ăn mà để Cẩm Sương ăn!”
Mặc Tố Nhiên sửng sốt: “Cẩm Sương cũng nên bớt ăn căn đi, mẹ biết Cẩm Sương thích ăn cay. Thế nhưng ăn cay nhiều quá, mặt sẽ nổi nhiều mụn đấy. Đối với con gái mà nói, họ rất yêu cái đẹp, trên mặt nổi nhiều mụn trứng cá con bé sẽ không vui đâu. Con cũng nên khuyên con bé trước đi!”