Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 306: Chương 306: Không tiền không thể




Tề Bạch Mai không cho là đúng, giễu cợt hừ một tiếng: “Vậy sao? Tôi thật sự không nhìn ra đấy!”.

Tăng Vỹ nghĩ đến hành vi mất mặt lúc nãy của mình, vốn định cười nhạo Tề Bạch Mai, kết quả lại tự mình vả vào mặt mình.

Anh ta tức điên nhìn Tề Bạch Mai: “Tề Bạch Mai, cô đừng có mà kì cục như vậy. Cô xem sau khi cô chia tay với tôi, bây giờ trở nên nghèo hèn như vậy, cũng chỉ xứng với mấy tên côn đồ không tiền không thế thôi. Bây giờ đến phòng bao cấp sáu cũng không thể vào, cô còn ở đây lên mặt với tôi cái gì chứ?”.

Nói đến việc bản thân có thể đi vào phòng bao cấp sáu, Tăng Vỹ liền ưỡn thẳng lưng.

Đúng vậy, anh ta sợ gì chứ? Cho dù là lúc này không rõ tình hình, nói Bạch Cẩm Sương, nhưng vậy thì sao chứ? Những người này không tiền không thế, chỉ có thể vào phòng bao cấp bảy, địa vị rõ ràng là không thế nào so với anh ta được..

Nghĩ đến đây, Hàn Vỹ lập tức bày ra bộ dạng vênh váo hống hách, ngước cao hàm, cười nhạo nhìn ba người Tề Bạch Mai.

Những người bạn sau lưng anh ta cũng phối hợp cười theo.

“Đúng vậy, đừng tính toán với mấy người nghèo của phòng bao cấp bảy, tầm mắt của họ vốn. đã không cao rồi!”

“Đúng đó, chỉ có những người không ăn được nho mới chê nho chua, cứ phải phân cao thấp với Vỹ!”

“Còn không phải sao, so đo với những người thân phận thấp kém lại không biết gì này, chỉ hạ thấp giá trị của mình thôi!”.

Nói xong, bọn họ liền cười thành tiếng, hoàn toàn quên mất lúc đầu là do Tăng Vỹ chủ động đến đây vạch lá tìm sâu, nhất định phải phân cao thấp.

Tề Bạch Mai biết phòng bao ở câu lạc bộ Quân Trúc giống như chứng minh thư, xếp loại cấp bậc một cách nghiêm ngặt.

Nhà họ Tăng chẳng qua cũng chỉ là vì từng có thời kỳ huy hoàng nên mới ở trong phòng bao cấp sáu, nhưng tốc độ lụn bại của nhà họ giống như trượt xuống từ trên cầu trượt vậy, thế mà Tăng Vỹ còn dám ở đây nói xằng nói bậy.

Tề Bạch Mai vừa định mỉa mai Tăng Vỹ, kết quả bỗng nhiên Bạch Cẩm Sương vô tội nói một câu: “Bạch Mai, phòng bao cấp sáu thì hay lắm à?”

Trước kia đúng là cô từng nghe nói, cấp bậc phòng ban của Quân Trúc giống như sự khác biệt đẳng cấp vậy.

Nhưng mỗi lần cô cùng Mặc Tu Nhân đến đều là vào phòng bao cấp một, trước giờ chưa từng thật sự cảm nhận qua sự khác biệt này.

Tề Bạch Mai nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói câu này, gương mặt nhỏ hơi câm nín.

Cô nuốt nước bọt một cách mất tự nhiên. Mặc dù cô muốn cười nhạo Tăng Vỹ, nhưng mà cô vẫn phải chịu thua trước sự phân biệt cấp bậc phòng bao của Quân Trúc.

Cô hằng học trừng đám người Tăng Vỹ một cái, xoay người giải thích với Bạch Cẩm Sương: “Đúng vậy, phòng bao cấp bảy hoàn toàn không thể so được với phòng bao cấp sáu ở đây. Đây là tượng trưng cho thân phận và quyền thế, muốn lên một cấp thì còn khó hơn lên trời, cậu hiểu không!”

Bạch Cẩm Sương hiểu rõ gật đầu: “Ừ, tớ hiểu rồi!” Tề Bạch Mai nghiêm túc giải thích với Bạch Cẩm Sương. Kết quả đây lại là lý do để đám người kia công kích Tề Bạch Mai.

Tăng Vỹ mở miệng đầu tiên: “Tề Bạch Mai, cô nên phổ cập chút kiến thức cho Bạch Cẩm Sương đi, đến các quy tắc ở đây cũng không biết, đừng có mà ra ngoài làm mất mặt mình nha!”

“Haha, không sai, Tề Bạch Mai cô cũng biết là cấp bậc phòng bao như chứng minh thư vậy, người như các cô đến nhặt giày cho chúng tôi cũng không xứng!”.

“Đừng có ở đây làm tự làm mình mất mặt nữa, mau chóng ở đâu thì về đó đi!”

Tề Bạch Mai tức giận đến trên gương mặt nhỏ hiện lên cả gần xanh. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị chọc đến tức thế này!

Bạch Cẩm Sương vỗ vai cô ấy để cô ấy yên lòng: “Bạch Mai, cậu đừng tức giận nữa. Để mình gọi một cuộc điện thoại, chúng ta vào phòng cao cấp một, như vậy bọn họ sẽ không thể vạch lá tìm sâu nữa!”.

Đúng vậy, ở đây, người của phòng bao cấp cao hơn có thể hoạt động trong phạm vi của cấp thấp hơn, nhưng người của phòng bao cấp thấp hơn thì không thể đi vào phòng bao cấp cao hơn.

Việc này liên quan đến vấn đề quyền lợi của các cấp độ hội viên.

Kết quả, nghe thấy lời của Bạch Cẩm Sương, đám người Tăng Vỹ liền từ cười nhạo trong im lặng biến thành cười thành tiếng.

“Hahaha, mấy người có nghe cô ta mới nói gì không? Thật là cười chết tôi rồi, người nghèo kiết xác trong phòng bao cấp bảy mà lại mở miệng là có thể vào phòng bao cấp một!”

“Đây chính là câu chuyện cười buồn cười nhất mà tôi từng nghe qua cả đời này!”.

“Chắc là người phụ nữ này điên rồi, sao lại không có kiến thức đến thế. Cô ta nghĩ đây là trung tâm thương mại, muốn đi khu nào là đi khu đó chắc!”.

“Cậu cũng không nghĩ xem, nếu cô ta hiểu biết thì sao lúc nãy lại hỏi Tề Bạch Mai một vấn đề ngu ngốc như vậy chứ!”.

Đám người Tăng Vỹ cười phá lên, vẻ mặt muốn bao nhiêu cười nhạo thì có bấy nhiêu cười nhạo.

Lâm Kim Thư lạnh lùng đứng ở bên cạnh, gương mặt lạnh lùng hơi khó coi.

Trước giờ tính cách của cô lạnh lùng, không thích nói nhiều, nhưng không có nghĩa là cô không tức giận. Cô âm thầm ghi nhớ gương mặt của những người này, định trở về điều tra thân phận và thông tin của bọn họ, mắng đến bố mẹ họ cũng không nhận ra, trừ khi sau này họ không định lên mạng nữa.

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương loé lên, không nhìn mấy tên đàn ông còn nhiều chuyện hơn bà tảm, nghiêm túc nói với Tề Bạch Mai: “Bạch Mai, tớ không phải đang nói đùa!”

Tề Bạch Mai ngây người nhìn Bạch Cẩm Sương, đột nhiên trong đầu lóe sáng lên. Đúng rồi, còn có Mặc Tu Nhân mà! Mặc Tu Nhân là chồng của Bạch Cẩm Sương mà!

Bây giờ cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Mặc Tu Nhân ở bệnh viện, nhớ đến bộ dạng bá đạo của Mặc Tu Nhân với Bạch Cẩm Sương, nhất định đuổi cô ra ngoài, một mình ở lại cùng Bạch Cẩm Sương.

Nghĩ đến đây, Tề Bạch Mai cười liên tục gật đầu: “Được, tớ đợi cậu!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu, không nhìn Tăng Vỹ và đám công tử đang cười nhạo, cô cầm lấy điện thoại gọi cho Mặc Tu Nhân.

Tăng Vỹ tỏ vẻ không nói nên lời: “Tề Bạch Mai, cô có phải cũng giống như Bạch Cẩm Sương, não có vấn đề hay không? Lời cô ta nói mà cô cũng tin!”.

“Đúng vậy, giả vờ thì cũng phải có chừng mực thôi, làm người thì vẫn nên đừng tin tưởng mù quáng!” Lưu Ly ở bên cạnh cũng lên tiếng theo.

Tề Bạch Mai lạnh lùng hừ một tiếng, xem thường nhìn Tăng Vỹ: “Là do anh ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt nông cạn thôi. Chuyện mình không làm được thì cho rằng người khác cũng không làm được, thật đáng thương!”.

Tăng Vỹ không ngờ tới lúc này rồi mà Tề Bạch Mai vẫn dám có thái độ cao cao tại thượng như thế.

Anh ta liền mỉa mai nói: “Coi người ta kìa, còn chưa vào phòng bao cấp một mà đã bày ra bộ dạng của người trong phòng đó rồi, thật là buồn cười đến rớt cả răng rồi!”

Những người xung quanh đều cười phá lên theo Tăng Vỹ, dù sao chín mươi phần trăm người đều cho rằng Bạch Cẩm Sương đang khoác lác.

Tề Bạch Mai tức giận trừng Tăng Vỹ: “Gây áp lực bằng lời nói thì được xem là bản lĩnh gì chứ, chúng ta cứ đợi mà xem!”.

“Được thôi, vậy tôi chống mắt lên xem, hôm nay các cô có thể chơi mánh khoé gì. Nếu cô có thể vào phòng bao cấp một, tôi sẽ livestream ăn sh*t!” Giọng điệu của Tăng Vỹ vô cùng tự tin. Phòng bao cấp một là nơi của những người tầng lớp cao nhất trong thành phố này, trừ khi người thân của bạn có thẻ hội viên ở đây, nếu không thì vốn không có cửa.

Anh ta không tin Bạch Cẩm Sương và Tề Bạch Mai lại có thể vào phòng bao cấp một. Anh ta sẽ ở đây đợi xem bọn cô giả vờ thất bại như thế nào!

Hơn nữa, anh ta cũng không thể đi được. Ở bên ngoài ồn ào như vậy, người của các phòng bao bên cạnh đều ra đây hóng chuyện.

Nếu anh ta bỏ đi thì mặt mũi biết để ở đâu! Cho dù Bạch Cẩm Sương không vào được phòng bao cấp một thì anh ta cũng sẽ bị người khác nói là sợ thua.

Mà trong những người hóng chuyện ở đây, bao gồm một phòng bao cấp bảy khác, chính là phòng của Quý Nhiên - người đặc biệt đến để chúc mừng tối qua cô ta lên top search.

Nhưng vì cô ta là người của công chúng, nên chỉ mở một khe hở ở cửa phòng bao, ở bên trong nghe lén.

Khi Bạch Cẩm Sương bọn họ nói về chuyện trên mạng, Quý Nhiên không nghe thấy. Đến khi Bạch Cẩm Sương mấy cô nói đến chuyện phòng bao thì cô ta mới mở cửa phòng.

Cô ta muốn xem xem rốt cuộc Bạch Cẩm Sương có bản lĩnh gì. Chẳng lẽ cô cho rằng chỉ với thân phận người tình nhỏ của Mặc Tụ Nhân là có thể vào phòng bao cấp một sao, thật là ngây thơ ma!

Quý Nhiên châm biếm cong môi. Ở bên Bạch Cẩm Sương, điện thoại của cô vừa kết nối, Mặc Tu Nhân lập tức nghe. Giọng của anh có vẻ rất ôn hoà: “Sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.