Bạch Cẩm Sương trừng to mắt nhìn, cô hoàn toàn không nghĩ tới, sự thật lại như vậy!
Bạch Cẩm Sương cảm thấy trong lòng mình rất rối: “Thế nhưng mà, nếu Tống Thúy Kiều không phải con gái ngài Tống, vậy sao cô ta lại có thể giấu diếm được ngài Tổng như vậy ạ?”
Đỗ Yến Oanh nghe tới Tổng Nguyễn Đình, sắc mặt đã lạnh xuống: “Đại khái là do ông ta quá ngu chứ sao, ngay cả con gái ruột của mình cũng không nhận ra, cứ thế mơ màng bị người ta đùa bỡn trong tay!”
Bạch Cẩm Sương sững sờ, cô nhìn vẻ mặt này của Đỗ Yến Oanh, trong nháy mắt đã ý thức được, Đỗ Yến Oanh có thành kiến rất lớn tới Tổng Đình Nguyên.
Cô cau mày nói: “Người rất ghét ngài Tổng sao a? Người và ngài Tổng chẳng lẽ không phải vợ chồng sao?"
Nghe nói như vậy, Đỗ Yến Oanh bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Nếu như không phải do ông ta thì con cũng không bị đưa đi mất được!”
Năm đó, lúc bà ta vừa sinh con cho nên cơ thể vẫn còn yếu ớt, thể nhưng Tổng Đình Nguyên không có xem trọng đứa nhỏ, bị Đỗ Thanh Vy lôi đi, ôm theo Bạch Cẩm Sương.
Trong lòng Bạch Cầm Sương cũng đã hiểu rõ, cô đột nhiên nghĩ tới hình như cô từng nghe qua chuyện có liên quan tới Tổng Đình Nguyễn và Đỗ Yến Oanh.
Mặc Tu Nhận đã từng nói qua, Tổng Đình Nguyên rất yêu vợ của mình, cho nên mới muốn tìm con gái về. Đáng tiếc ông ta chỉ tìm được đồ dỏm, cho tới bây giờ, sợ rằng cũng chưa biết được sự thật.
Nghĩ tới lần đầu tiên Tổng Đình Nguyên nhìn thấy mình, ngay lúc cô hoàn thành xong tiết mục ông đã tóm chặt lấy cô, hỏi tuổi của cô.
Nghe thấy cô chỉ mới 20 tuổi, lúc ấy đáy mắt của cô lập tức hiện lên thất vọng và khổ sở, căn bản là khó mà che giấu.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Bạch Cẩm Sương nói không ra sự phức tạp: “Cho nên, người tới tìm con là không có ý định nói cho ông ấy biết sao?”
Sắc mặt Đỗ Yến Oanh hơi thay đổi, không biết nghĩ tới cái gì, bà ta đột nhiên có hơi hoảng: “Cẩm Sương, thật xin lỗi, là mẹ không có suy nghĩ chu đảo, mẹ quên rồi, có lẽ con cũng cần một người bố, là mẹ quá ích kỷ, nếu như con muốn nhận ông ấy, mẹ... Mẹ không có ý kiến gì hết
Nhìn Đỗ Yến Oanh hốt hoảng lạc đầu, dường như sợ cô sẽ tức giận.
Bạch Cẩm Sương có hơi bất đắc dĩ: “Thật ra, người nói với con nhiều như vậy, con vốn đã không trách người nữa rồi, người không cần tự trách như vậy, người cho con sinh mệnh, lại tìm con nhiều năm như vậy, người rất xứng đáng là một người mẹ tốt, về phần ngài Tổng... Chuyện này con cần tiêu hóa một chút, chờ sau này hãy nói đi a!”
Nghe được lời này của Bạch Cẩm Sương, Đỗ Yến Oanh nhẹ nhàng thở ra, bởi vì lần này bà ta trở về, vốn dĩ bà ta không muốn gặp Tổng Đình Nguyên.
Nhất là khi biết được Tổng Đình Nguyên còn nhận đồ dỏm kia làm con gái mình, bà ta lại càng tức giận, cả đời này sẽ không muốn gặp lại ông ấy nữa.
Bạch Cẩm Sương nghĩ tới hai bố con Đàm Phi Tuấn, đột nhiên: “Người tìm tới con là nhờ có ngài Đàm và con của ông ấy sao?”
Nghe nói như vậy, Đỗ Yến Oanh sững sờ, ngay lập tức gật đầu: “Ừm đúng rồi, một nhà ba người Phi Tuấn đi chơi ở hải đảo, lúc ấy, ông ấy đã hoài nghi thân phận của con rồi, cho nên thừa dịp con không chú ý đã lấy một sợi tóc của con, về nhà thì đưa cho mẹ làm giám định, ông ấy điều tra ra, con thật sự là con của mẹ, mới đem sự thật nói cho mẹ biết!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, trong lòng hơi xúc động, không nghĩ tới mọi chuyện lại là như vậy.
Cô im lặng một lát, rồi nhìn về phía Đỗ Yến Oanh: “Người nói vậy, hôm nay người tìm con còn có chút chuyện muốn nói với con, lời người muốn nói không phải chỉ liên quan tới vấn đề thân thế của con thôi đúng chứ?”
Đỗ Yến Oanh nhìn Bạch Cẩm Sương, gật nhẹ đầu: “Ưm, chính xác là còn có một chuyện quan trọng hơn!” “Chuyện gì?”
Đỗ Yến Oanh hít sâu một hơi: “Nghe nói, con và Mặc Tu Nhân cũng sắp kết hôn rồi đúng không?”
Bạch Cẩm Sương gật đầu nói: “Ừm, chúng con đã định vào ngày 1 tháng 12 rồi ạ!”
Đỗ Yến Oanh kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Thật ra, chủ yếu chính là vì chuyện này mà tới, bởi vì một ít chuyện năm đó xảy ra mà mẹ sợ rằng Mặc Tu Nhân sẽ không thật tâm với con, mẹ sợ con bị tổn thương, cho nên..
Bạch Cẩm Sương nghe nói như vậy, sắc mặt lạnh xuống: “Con rất tôn trọng người, dù sao, người cũng đã cho con biết sự thật, nhưng người không tin tình yêu của người và ngài Tổng, cũng không cần chất vấn về tình cảm của con và Mặc Tu Nhân, được chứ?”
Đỗ Yến Oanh thấy có lẽ Bạch Cẩm Sương sắp tức giận, bà ta cũng có chút bất đắc dĩ: “Cẩm Sương, không phải như con nghĩ đầu, trước hết con cứ nghe mẹ nói được không?”
Ánh mắt Đỗ Yến Oanh tràn đầy khẩn cầu, Bạch Cẩm Sương cuối cùng không nên nổi giận được.
Cô lập tức nghiêm mặt lại nói: "Đã không phải như con nghĩ, vậy tới tột cùng là chuyện gì!”
Đỗ Yến Oanh hỏi cô: “Có phải trước khi gặp con Mặc Tu Nhân có tật thường xuyên khi ngủ sẽ có tật nhức đầu?”
Bạch Cẩm Sương sững sờ: "Sao người lại biết a?"
Đỗ Yến Oanh đối với chuyện này, cũng không hề tức giận với Bạch Cẩm Sương, bà đem chuyện năm đó xảy ra, không sót chữ nào kể hết lại cho Bạch Cẩm Sương nghe: "Cẩm Sương, chính xác mà nói, bây giờ con chính là thuốc giải của Mặc Tu Nhân, mặc dù lúc đầu mẹ cũng đã nói xong với Mặc Tố Nhiên, nếu như các con tình đầu ý hợp thì sẽ kết làm thông gia, nhưng vấn đề là bây giờ cậu ta có thể lợi dụng con hay không, mẹ căn bản không cách nào không quan tâm được, cứ để mặc cho con bị lừa gạt, đi cùng với cậu ta!”
Bạch Cẩm Sương nghe xong lời Đỗ Yến Oanh, thì im lặng hồi lâu, sau đó mới từ từ mở miệng: “Thì ra là như vậy sao ạ?”
Trước kia, Mặc Tu Nhân nói với cô là trên người có có một loại mùi thơm nhàn nhạt, ngát hương, hơn nữa, khi anh ôm cô ngủ, anh sẽ không bị mất ngủ nữa.
Lúc đó, cô con tưởng rằng, Mặc Tu Nhân đang dỗ ngọt mình, dỗ cô diễn trò vui lại không nghĩ rằng đó là sự thật
Tất cả chỉ vì trên người của anh có độc, mà cô lại là thuốc giải
Đỗ Yến Oanh lo lắng nhìn sang Bạch Cẩm Sương, muốn biết cái nhìn của cô.
Bạch Cẩm Sương buông thống hai mắt một lúc, mới nhìn về Đỗ Yến Oanh: “Con tin tưởng là người rất quan tâm con, cũng tin tương những lời này của người đều là sự thật, cũng vì muốn tốt cho con, chỉ có điều, sau khi biết những chuyện này con chỉ có một ý nghĩ duy nhất!” “Ý nghĩ gì?" Đỗ Yến Oanh lo lắng nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương ăn ngay nói thật: “Con muốn giúp Mặc Tu Nhân giải độc. “Con... Đỗ Yến Oanh có hơi kinh ngạc: “Con tin tưởng cậu ta đến vậy sao? Con cảm thấy cậu ta sẽ thực tình với con sao?”
Nghe nói như vậy, đột nhiên Bạch Cẩm Sương cười nhẹ nhàng: “Con đương nhiên tin tưởng anh ấy, hơn nữa, anh ấy đương nhiên cũng sẽ thật tâm với con, giống như người nói, loại độc này sẽ khiến anh ấy dễ mất ngủ, bực bội hơn so với người thường, nhưng dù tình huống có nghiêm trọng tới đầu thì trước mắt cũng không thể uy hiếp được sinh mạng của anh ấy, mấy lần anh ấy còn cứu con ngay thời khắc sống chết, nên sao con có thể nghi ngờ anh ấy!”
Đỗ Yến Oanh không nghĩ tới lại như vậy, ánh mắt của bà ta hơi phức tạp: "Vậy con thật sự đã nghĩ kỹ rồi à? Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Con nghĩ kỹ rồi, hơn nữa... Con đã có con của Mặc Tu Nhân rồi, con hy vọng con của chúng con mạnh khỏe mà lớn, có được tuổi thơ vui vẻ một thời niên thiếu sung sướng chứ không phải như con ngày xưa!”
Nghe cô nói như vậy, Đỗ Yến Oanh vừa lo sợ vừa xấu hổ.
Bà kinh ngạc khi hay Bạch Cẩm Sương đã mang thai rồi, phải biết rằng, loại thuốc giải kia có tác dụng phụ, năm đó bà cũng vì cái kia mà không thể có con lần nữa cơ mà!
Bà áy náy một điều đó là bà và Tổng Đình Nguyên đã làm mất Bạch Cẩm Sương rồi, khiến tuổi thơ và thời niên thiếu của cô trải qua trong sự khổ sở, nên bà ta tự trách bản thân mình muốn chết.
Hồi lâu sau, ánh mắt của bà đầy phức tạp nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Con cứ để mẹ từ từ tiếp nhận đi. Tại sao con lại có con rồi? Cẩm Sương, năm đó rõ ràng con đã hấp thụ phần lớn dược tính của thuốc giải, mẹ chỉ còn một phần nhỏ thôi mà đã không thể mang thai lần nữa"
Nghe Đỗ Yến Oanh nói như vậy, Bạch Cẩm Sương cũng ngây ngẩn cả người.