Làm việc tốt không ngần ngại Bạch Cẩm Sương trợn tròn mắt kinh ngạc, cô trở thành bạn gái của Mặc Tu Nhân từ khi nào vậy? Lâm Kim Thư buông tay cô ra rồi đứng sang một bên chờ cô.
Bạch Cẩm Sương muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Mặc Tu Nhân thì chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.
Mặc Tu Nhân đặt tay trên eo cô, người ngoài nhìn vào thì giống như anh đang ôm cô vào lòng một cách rất thân mật.
Anh lạnh lùng nhìn Cảnh Như Yến rồi nói: “Cô có thể đi được chưa?”
Vẻ mặt Cảnh Như Yến đầy oán hận, cô ta quay sang nhìn Cảnh Hạo Đông.
Kết quả là Cảnh Hạo Đông cười quấn lấy Lâm Kim Thư: “Kim Thư, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”
Sắc mặt Lâm Kim Thư lạnh lùng, coi như không nhìn thấy anh ta.
Cảnh Hạo Đông sờ mũi ngượng ngùng nói: “Em đừng lạnh lùng như vậy chứ”
Vẻ mặt Lâm Kim Thư vẫn lãnh đạm như trước, hoàn toàn coi anh ta như không khí.
Cảnh Như Yến ủy khuất nhìn Mặc Tu Nhân nhưng thấy anh vẫn luôn lạnh lùng như vậy.
Cuối cùng cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương rồi tức giận xoay người rời đi.
Bạch Cẩm Sương nhìn về phía Mặc Tu Nhân nói: “Tống giám đốc Mặc, anh có thể giải thích chuyện gì đây không?”
Giữa lông mày Mặc Tu Nhân hiện lên một tia chán ghét: “Cô ta biết tôi không có bạn gái nên nhất định muốn quấn lấy, dù sao cũng đang ở bữa tiệc nhà người ta, tôi không thể tức giận được”
Bạch Cẩm Sương kéo dài khoảng cách với Mặc Tu Nhân, bất đắc dĩ thở dài: “Tổng giám đốc Mặc, anh đang làm cái gì vậy chứ, Cảnh Như Yến vốn đã hận tôi rồi bây giờ có lẽ cô ta càng hận tôi hơn.”
Mặc Tu Nhân cảm giác được sự mềm mại trên tay biến mất, trong sâu thắm trái tim anh cũng có chút mất mát theo.
Anh nhíu mày nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương nói: “Sao vậy? Em sợ à?”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Cũng không đến nỗi như vậy, tôi nghĩ anh chỉ cần kiếm đại một cái cớ là có thể đuổi cô ta đi rồi”
Mặc Tu Nhân không rõ vui buồn nhìn Bạch Cẩm Sương không nói gì.
Đương nhiên anh sẽ không nói cho Bạch Cẩm Sương biết vừa rồi anh nhìn thấy Vân Thành Nam đi về phía Bạch Cẩm Sương, anh ta rõ ràng là muốn tới tìm cô.
Theo bản năng anh thấy không vui và cũng không nghĩ nhiều, anh trực tiếp kéo Bạch Cẩm Sương qua làm lá chắn cho mình.
Quả nhiên, anh vừa kéo Bạch Cẩm Sương vào lòng thì bước chân của Vân Thành Nam cũng sững lại, sau đó anh ta xoay người rời đi.
Mắt Bạch Cẩm Sương loé lên: “Tổng giám đốc Mặc, tôi nói vậy anh không vui sao?”
Mặc Tu Nhân dời tâm mắt đi chỗ khác, vẻ mặt lãnh đạm và nghiêm nghị nói: “Em không dễ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi như vậy đâu, chỉ là dường như em không rõ một điều, lúc tôi cân em làm lá chắn thì em đừng ngại đứng lên, làm việc tốt thì không nên ngần ngại, chứ không phải em
- -----------------