Mặc Tố Nhiên lắc đầu, có hơi sốt ruột kéo cánh tay Tần Hạo: “Không phải, Tu Nhân vừa mới nói Bạch Cẩm Sương mang thai rồi, có đúng không?”
Vẻ mặt của Mặc Tổ Nhiên rõ ràng không phải là không vui vẻ, Tần Hạo có chút không chắc chắn được!
Tần Vô Đoàn rũ mắt xuống, chậm rãi buông đũa, bình tĩnh cười nhìn về phía Mặc Tố Nhiên: “Mẹ, mẹ không nghe lầm đầu, Tu Nhân nói Cẩm Sương đã mang thai rồi!”
Mắt Mặc Tổ Nhiên đột nhiên đỏ lên, có chút tự trách che mặt: “Con nói mẹ đang gây sức ép cái gì vậy, thật sự là mù quáng mà!”
Bà ấy dụi mắt vài lần, buồn bã một lúc rồi mới trở lại bình thường, hạnh phúc như một đứa trẻ: “Tôi muốn được làm bà nội!”
Tần Vô Đoàn lần này rất chắc chắn chuyện Bạch Cẩm Sương mang thai khiến Mặc Tố Nhiên cực kỳ vui vẻ.
Mặc Tổ Nhiên nói xong thì thấy những người khác trên bàn đều kinh ngạc nhìn mình, bà ấy có chút ngượng ngùng.
Lúc trước bà xác thực vẫn luôn dằn vặt, nhưng mà, phần lớn nguyên nhân đều là vì bất bình thay Tần Vô Đoan.
Nhưng vừa rồi khi nghe được mình sắp được làm bà nội, quan hệ trong lòng Mặc Tố Nhiên hình như lập tức mở ra.
Bà ấy đột nhiên cảm thấy mình tiếp tục như vậy cũng chỉ làm cho Tần Vô Đoàn và Mặc Tu Nhân đều không được tự nhiên mà thôi.
Còn không bằng vui vẻ làm bà nội thì hơn!
Nghĩ đến trong nhà mình sắp sử được nghênh đón một sinh mệnh nhỏ đáng yêu, một cục bông trắng mềm mại, bà ấy không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ.
Lại nói tiếp, có một số việc vẫn cần chính mình nghĩ thông suốt, người khác nói như thế nào cũng không thể thay đổi được.
Sau khi Tống Thúy Kiều nghĩ thông suốt, tâm tình tốt hơn không ít, ngay cả việc Mặc Tu Nhân vừa rồi đứng dậy bỏ đi mà bà ấy cũng không cảm thấy tức giận.
Bà ấy liếc nhìn Tống Thúy Kiều, cảm thấy áy náy nói:
“Thúy Kiều, dì biết cháu thích Tu Nhân, nhưng mà Tu Nhân cũng đã kết hôn rồi, cháu... Sau này cháu chắc chắn sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình thôi!”.
Mặc Tố Nhiên nói xong lại nhìn về phía chồng bà ấy, trong mắt lóe lên ánh sáng:
“Em muốn đi gặp Cẩm Sương, bây giờ con bé đặc biệt cần bổ sung dinh dưỡng, cũng không
biết Tu Nhân có thể chăm sóc tốt cho con bé hay không?”
Tần Hạo: “... Chờ đến ngày mai đi, còn nữa, trước khi em đi, trước tiên nói rõ ràng thái độ của mình với Tu Nhân đã, bằng không anh sợ nó cho rằng em muốn đi tìm Bạch Cẩm Sương để gây phiền toái đấy!”
Mặc Tổ Nhiên cười cười: “Đó là đương nhiên rồi, em chắc chắn sẽ nói rõ ràng với Tu Nhân mà!”
Tần Vô Đoạn vẫn luôn giữ im lặng, không nói một lời.
Nói thật, anh ấy thật sự đã quyết định buông tay, thế nhưng khi nghe được bọn họ có kết tinh tình yêu của riêng mình thì trong lòng vẫn vô cùng chua xót!
Thật ra thì điều này cũng tốt, hai người họ hạnh phúc là tốt rồi!
Anh ấy làm anh cả thì cũng nên có bộ dáng của anh cả!
Buổi tối, Mặc Tố Nhiên tới tìm Tần Vô Đoạn.
Bà ấy nhìn Tần Vô Đoan, lúc này mới biết vô tâm vô phể nghĩ đến chuyện sau khi mình biết Bạch Cẩm Sương mang thai đã thể hiện ra bên ngoài là vui vẻ như thế nào..
Bà ấy có chút áy náy nhìn con trai lớn: “Vô Đoàn, chuyện tối nay con đừng giận mẹ!”
Tần Vô Đoan lắc đầu, cười khẽ: “Làm sao con có thể tức giận với mẹ được chứ! Mẹ yên tâm đi, con không sao đâu!”
Mặc Tố Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Đứa nhỏ này, trước mặt mẹ sao vẫn còn như vậy cơ chứ, chính là bởi vì bình thường cái gì con cũng không nói, cho dù con thỉnh thoảng nói chuyện với Bạch Cẩm Sương, mẹ cũng không tin con thật sự buông tay con bé, trước đây mẹ vẫn kịch liệt phản đối Tu Nhân ở cùng Bạch Cẩm Sương, một mặt cảm thấy bọn họ không tổ chức hôn lễ, cũng không có con cái. Mặt khác là cảm thấy không muốn bởi vì một Bạch Cẩm Sương mà làm tổn thương quan hệ giữa hai anh em con và Tu Nhân!”
Tần Vô Đoạn mỉm cười: “Không có đầu, mẹ à!”
Vẻ mặt của Mặc Tổ Nhiên càng thêm nghiêm túc: “Vô Đoan, con có biết không? Mỗi lần con cười nhạt như vậy, ra vẻ như chuyện gì cũng không sao, nhưng lại đều là nói dối cả!”
Nụ cười trên mặt Tần Vô Đoan cứng lại, anh ấy muốn cười cũng không cười được!
Mặc Tổ Nhiên có chút đau lòng: “Thành thật mà nói, đối với hai anh em các con, mẹ đều rất yêu thương, nhưng... Bạch Cẩm Sương và Tu Nhân đã có con rồi, quan hệ của hai đứa nó có chém thì cũng không đứt, mẹ không muốn tiếp tục đóng vai nhân vật ác nữa, nhưng cho dù là như vậy, mẹ cũng không muốn con tiếp tục cảm thấy khổ sở, con hiểu không?”
Tần Vô Đoan ngẩng đầu, nhìn Mặc Tố Nhiên miễn cưỡng cười nói:
“Mẹ, con biết ý tốt của mẹ mà, mẹ cứ yên tâm, con... Sẽ điều chỉnh trạng thái của mình, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu!”
Mặc Tổ Nhiện đau lòng nhìn anh ấy:
“Mặc dù cả thế giới đều nói anh trai thì nên nhường em trai, nhưng mà, ở đây mẹ không phải như vậy, mẹ không muốn con và Tu Nhân chịu tủi thân bởi bất kỳ ai, chẳng qua, trong chuyện tình cảm này, Bạch Cẩm Sương đã lựa chọn Tu Nhân, hiện tại con bé lại có thai đứa trẻ nhà chúng ta, chúng ta... Chỉ có thể chúc cô ấy hạnh phúc với Tu Nhân, sống một cuộc sống thật tốt mà thtôi!”
Tần Vô Đoàn rũ mắt xuống, lúc lần nữa ngẩng đầu lên, anh ta cười nhìn về phía Mặc Tổ Nhiên:
“Mẹ, con đã sớm nói với mẹ rồi, con đã suy nghĩ kỹ rồi, là mẹ vẫn luôn không tin con đấy!”
Mặc Tổ Nhiên nhíu mày: “Con thật sự đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?”
Tần Vô Đoan gật đầu: “Con thật sự đã nghĩ thông rồi! Nói thật, lúc trước con không suy nghĩ kỹ, còn hợp tác với Tổng Chí Nam muốn phá hoại hôn nhân của Tụ Nhân và Cẩm Sương, hiện tại ngẫm lại, con thật sự rất ngốc, Cẩm Sương cũng đã lựa chọn Tu Nhân rồi, coi như là con quấy rầy khiến bọn họ ly hôn thì có thể như thế nào, có một số việc qua đi thì rốt cuộc không thể trở về, những đạo lý này bây giờ con mới hiểu!”
Nhìn thấy Tần Vô Đoạn “hiểu chuyện” như vậy, nói rất rõ ràng, lúc này Mặc Tổ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm:
“Con có thể nghĩ thông suốt là được rồi, sau này mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người vợ tâm đầu ý hợp!”
Tần Vô Đoạn cười gật đầu.
Đợi đến khi Mặc Tổ Nhiên đi rồi, anh ấy nằm trên giường, mặt hông chút thay đổi nhìn ánh đèn sáng tới mức chói mắt, trái tim lại đau đớn đến buồn bực!
Anh ấy có thực sự nghĩ thông suốt được như thế không? Có lẽ chỉ là đầu óc nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng lại không nghĩ thông được, hết lần này đến lần khác cố gắng thuyết phục bản thân.
Sau khi Mặc Tu Nhân về đến nhà, vừa cầm lấy điện thoại di động, định xuống xe, lại phát hiện Mặc Tổ Nhiên gửi tin nhắn Zalo cho anh.
Mặc Tu Nhân hơi giật mình, dù sao dựa theo tính tình của mẹ mình, hôm nay anh trực tiếp quay mặt mà đi, bà ấy khẳng định rất tức giận.
Thế nhưng bà ấy lại còn chủ động gửi tin nhắn cho mình, thật sự có chút bất thường!
Mặc Tu Nhân cầm điện thoại di động, vừa đi vào biệt thự, vừa mở ra xem.
Mặc Tố Nhiên: Tu Nhân, con đừng tức giận, chuyện mẹ làm hôm nay quả thật còn thiếu suy nghĩ, nếu con không thích Tổng Thúy Kiều, mẹ sẽ không miễn cưỡng con! Còn nữa, Bạch Cẩm Sương mang thai là chuyện tốt, sau này mẹ sẽ không phản đối hai đứa bọn con nữa!
Mặc Tu Nhân nhíu nhíu mày, thái độ của mẹ thay đổi nhanh như vậy sao?
Anh tiếp tục nhìn xuống.
Mặc Tố Nhiên: Con chắc là không biết làm thế nào để chăm sóc phụ nữ mang thai, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể hỏi mẹ, mẹ muốn đi thăm Bạch Cẩm Sương, con yên tâm, mẹ cũng muốn ôm cháu trai, chắc chắn mẹ sẽ đối xử tốt với con bé, mẹ cho con một danh sách thực phẩm đều tương đối bổ dưỡng đối với phụ nữ mang thai và bảo bối trong bụng, con có thể tham khảo xem!
Mặc Tu Nhân lướt thấy Mặc Tố Nhiên liệt kê cho anh những bữa ăn trong ngày, thực đơn một tuần, cũng không bị trùng lặp!
Mặc Tố Nhiên: Con và Bạch Cẩm Sương thương lượng xong thời gian thì để mẹ đi thăm con bé, con nói cho con bé biết những lời mẹ nói với con bé lúc trước đều là do đầu óc nóng lên, bảo con bé đừng để ở trong lòng, an tâm dưỡng thai, còn nữa, phải để con bé mỗi bữa nhất định phải ăn ngon, tâm tình phải duy trì vui vẻ, nếu con có thời gian thì cố gắng chăm sóc con bé nhiều hơn, biết không?
Mặc Tu Nhân: “..”
Thì ra muốn làm cho thái độ của mẹ đối với Cẩm Sương có chuyển biến tốt hơn thì chỉ cần cô mang thai là được rồi!
Có vẻ như mẹ anh thực sự muốn trở thành bà nội rồi!