Ngay lập tức, sắc mặt của Mặc Tu Nhân chẳng dễ nhìn mấy: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà mẹ còn hôn ước, còn nữa, con đã lĩnh chứng với Cẩm Sương rồi, hy vọng mẹ có thể hiểu rõ sự thật này!”
Mặc Tố Nhiên tay vén tóc mai, giọng điệu thờ ơ chưa từng có: “Con thật sự đã kết hôn rồi, nhưng mà mẹ không thích Bạch Cẩm Sương, lúc con kết hôn cũng chẳng nói cho mẹ và bố con biết, cứ như hôn nhân bây giờ chẳng hề liên quan đến bố mẹ, lời của người làm mai, con làm sao mà xét tới tâm tình của bố mẹ đi!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân trở nên khó coi: “Nhưng khi trước mẹ rất thích Cẩm Sương mà?”
Mặc Tố Nhiên lạnh mặt: “Nhưng mà, bây giờ mẹ không thích nữa!”
Mặc Tu Nhân âm u: “Có phải là mẹ đã nghe được chuyện nhảm từ nơi nào đó rồi không?”
Mặc Tổ Nhiên không nhìn Mặc Tu Nhân, chỉ nói: “Chẳng có chuyện nhảm gì hết, mẹ chỉ là không thích con nhỏ đấy, nếu như con vẫn tiếp tục đi theo nhỏ đó thì mẹ sẽ không chấp nhận đâu!”
Giọng điệu của Mặc Tu Nhân cũng trầm xuống: “Nhưng đời này con chỉ chấp nhận em ấy là vợ con, mẹ không thích như thế thì kệ mẹ vậy!”
Mặc Tu Nhân dứt lời, xoay người đi.
Mặc Tố Nhiên tái xanh mặt lại, bà sở dĩ nói về Tống Thúy Kiều cũng không phải là do muốn Tổng Thúy Kiều kết hôn với Mặc Tu Nhân.
Bà chỉ muốn thăm dò thái độ của Mặc Tu Nhân, xem xem có thể rời xa Bạch Cẩm Sương được không.
Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoan đều là con trai bà, máu mủ ruột thịt, bà thật sự không có cách nào mà nhìn một người khổ sở được.
Cho nên bà chỉ có thể quy cái sai lại lên người Bạch Cẩm Sương thôi.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương giữa đám người đột nhiên bị một người ngoại quốc chặn lại.
Người nọ dùng tiếng Pháp hỏi cô: “Xin hỏi vị tiểu thư xinh đẹp này, cô có biết nhà vệ sinh ở đầu không?”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Anh không biết nói tiếng phổ thông à?”
Người nọ vẫn tiếp tục dùng tiếng Pháp như trước: “Không phải đầu thưa cô, các tiểu thư ở xã hội thượng lưu đều là khách quen của triển lãm thời trang Paris Phong Hạ, chẳng có mấy ai mà không biết tiếng Pháp cả!!”
Bạch Cẩm Sương lạnh mặt xuống, cô đã hiểu ra, người này rõ ràng là cố ý làm khó mình chứ sao mà không biết nhà vệ sinh ở đâu được!
Tổng Chỉ Nam đứng cách đó không xa, tay cầm một ly rượu đỏ, khinh khỉnh mà nhìn Bạch Cẩm Sương.
Viên Khánh Đông thấp giọng nói: “Không cần phải như thế chứ!”
Tổng Chỉ Nam nhíu mày: “Sao mà lại không cần chứ, không phải là Mặc Tu Nhân rất thích Bạch Cẩm Sương, thấy cô ta ưu tú lắm sao? Vậy thì hãy để mọi người nhìn ra rằng Bạch Cẩm Sương... Chẳng là cái thá gì cả!”
Người kia là Ngải Thụy bạn của cô ta ở Phong Hạ, lần này về nước có chuyện, tối hôm nay lại tham gia yến hội của nhà họ Tống.
Tổng Chí Nam biết, trong trường hợp này, nếu như làm một số chuyện quá phận gây khó dễ cho Bạch Cẩm Sương thì Mặc Tu Nhân đau lòng.
Cho nên phải làm Bạch Cẩm Sương xấu mặt trước tất cả mọi người, để mọi người xem xem, cô chẳng phải là thiên kim tiểu thư trong xã hội thượng lưu gì.
Tống Chí Nam đã nghe ngóng qua rồi, ở trường Bạch Cẩm Sương không có học tiếng Pháp, không có cơ hội đi nước ngoài, bởi vì Bạch Cao Minh chẳng thích gì cô, nên không có ý nuôi nấng cô.
Tóm lại là một đứa nhà quê thôi, hôm nay cô ta cần phải làm xấu mặt Bạch Cẩm Sương này!
Phía bên kia, Mặc Tu Nhân cũng thấy Bạch Cẩm Sương bị người vậy, anh lạnh mặt bước tới.
Tân Vô Đoan mặt không đổi đứng tại chỗ không có ý tiến lên chút nào, bởi vì anh ấy biết, Bạch Cẩm Sương biết tiếng Pháp, mà lại còn nói vô cùng chuẩn.
Bạch Cẩm Sương lạnh mặt nhìn người đàn ông ngoại quốc.
Chỉ nghe thấy người nọ tiếp tục dùng tiếng Pháp làm nhục mình: “Sống lâu mới thấy, tôi còn tưởng, người có thể đi vào đây đều có văn hóa có bối cảnh danh viện thiên kim, lại không nghĩ rằng loại người như cô có thể vào được!”
Ở đó có rất nhiều người hiểu được tiếng Pháp, nghe như thế thì tất cả đều giễu cợt nhìn Bạch Cẩm Sương.
Ngải Thụy lại chẳng nghĩ rằng chính mình nói đến thế mà Bạch Cẩm Sương chẳng phản ứng gì, nhưng mà vẫn làm nhục được như bạn thân yêu cầu.
Anh ta nhàm chán nhún vai, nhổ nước bọt: “Chẳng thú vị gì cả!”
Kết quả là, người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt bị anh ta chế nhạo lại lên tiếng.
Cô dùng tiếng Pháp lưu loát nói: “Trước đây tôi nghe nói người Phong Hạ rất hiểu lễ nghĩa, hôm nay nhìn thấy ngài đây tôi mới hiểu được thì ra chỉ toàn là lời đồn thôi chứ không phải là thật, cũng có sâu bọ trộn lẫn vào, tôi thật sự chẳng hiểu, ở đây, chọn cách chế nhạo người khác để nâng chính mình lên, không biết là không có tri thức hay là ngu xuẩn nữa, ngài này, tôi khuyên ngài sau này đừng ra ngoài, không thì lại hạ thấp quốc gia mình đấy!”
Mặc Tu Nhân mới vừa bước tới, còn định giải vây cho Bạch Cẩm Sương, không ngờ là vợ mình lại nói tiếng Pháp lưu loát đến thế.
Mắt của Mặc Tu Nhân lập tức sáng lên.
Mỗi lần anh cảm thấy mình rất yêu Bạch Cẩm Sương là Bạch Cẩm Sương lại làm anh vui vẻ đến bất ngờ, làm anh còn yêu thêm vài phần nữa.
Cô cứ tựa như một bảo tàng, làm cho anh không nhịn được mà muốn đào ra thêm nhiều bảo bối mới lạ.
Nếu như Bạch Cẩm Sương có thể tự giải quyết thì Mặc Tu Nhân sẽ không ra tay mà chọn cách yên lặng đứng một bên xem vợ mình.
Ngải Thụy không ngờ đối phương không chỉ biết tiếng Pháp mà lại còn nói lưu loát đến thế.
Mặt anh ta đỏ lên, thấy người xung quanh chuyển đối tượng chế giễu thành chính mình thì lại thẹn quá hóa giận: “Nếu như có biết nói tiếng Pháp thì sao không nói ngay từ đầu?”
Bạch Cẩm Sương thờ ơ xì ra một tiếng: “Thì ra anh biết nói tiếng phổ thông, vậy anh dùng tiếng Pháp để hỏi đường làm gì hả?”
Để làm gì thì mọi người xem đều biết rõ.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Không nhìn ra cái tên người nước ngoài này lại cố ý đến đây khoe khoang đấy!”
“Xì, chắc là anh ta tưởng mình có văn hóa, cứ tự cho mình là đúng, ghét quá, cái đồ ngu!”
“Anh ta cố ý còn tưởng rằng Bạch Cẩm Sương không biết nói tiếng pháp, nhìn cái mặt giễu cợt ấy kìa, không nghĩ rằng chưa tới nửa phút đã bị vả mặt! Đã quá đi!”
“Người chúng ta nên nhất trí chống lại cái tên ngoại quốc không có phẩm hạnh này!”
Mấy người ở đây chẳng hạ giọng chút nào, những lời này đều rơi vào trong tại Ngải Thụy, Ngải Thụy thấy vô cùng xấu hổ.
Bạch Cẩm Sương ngừng một chút, nhìn Ngải Thụy tiếp tục nói: “Còn nếu như anh hỏi tại sao không nói ngay từ đầu! Thì đó là vì... Tôi thấy anh chẳng có tốt lành gì cả! Thưa ngài!”
Ngải Thụy đỏ bừng mặt, bày ra vẻ xấu hổ lúng túng: “Xin lỗi, tôi đường đột quá!”
Ngải Thụy nói xong lập tức cúi đầu bước đi.
Tổng Chỉ Nam thấy một màn như thế vừa sợ vừa giận, tức đến suýt chút nữa là nghiến gãy răng: “Bạch Linh Lan nói với tôi là Bạch Cẩm Sương không biết tiếng Pháp mà!”.
Viên Khánh Đông thở dài: “Nhưng sự thật là cô ấy biết tiếng, Chí Nam, lần này anh còn có thể giúp em, nhưng nếu em còn tiếp tục gây chuyện nữa thì anh không thể giúp nữa đâu!”
Tổng Chỉ Nam đang tức giận, nghe nói thế thì lập tức lạnh mặt: “Em cần anh giúp à?”
Cô ta nói xong thì xoay người rời đi.
Viên Khánh Đông buồn khổ bất đắc dĩ lắc đầu.
Tổng Chỉ Nam vừa bước đi được hai bước thì đã bị Tần Vô Đoan chặn lại.
Tổng Chí Nam lạnh mặt: “Tần Vô Đoan, anh có chuyện gì?”.
Tần Vô Đoạn trầm mặt: “Người Phong Hạ kia là bạn cô, tôi biết!”
Sắc mặt Tống Chí Nam lập tức thay đổi: “Anh đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu!”