Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 354: Chương 354: Lời ít mà ý nhiều




Mặc Tu Nhân phân phó xong, liền sải bước rời đi.

Sự việc đã đến bước này, cơ bản đã sáng tỏ rồi, anh có lòng tin tuyệt đối, có thể giúp Bạch Cẩm Sương chứng minh sự trong sạch.

Hiện tại, anh chỉ muốn về nhà nhanh một chút, ôm bảo bối của anh một cái!

Ngay khi Mặc Tu Nhân rời đi, miệng của Lý Khải lại bị bịt lại, anh ta nhìn Mặc Tu Nhân đã rời đi, thần sắc có chút bối rối, giãy dụa trên mặt đất.

Triệu Khiêm không để ý tới anh ta, bắt đầu đi xử lý chuyện của Quý Nhiên và Quý Thanh Bình, dự tính sau khi đợi Tiêu Cẩn Như gửi tới, để cho mọi người chuẩn bị kỹ càng bản thảo quan hệ xã hội, rồi bọn họ quay video.

Trước đó đợi ngày mai phát video, tất cả mọi thứ đều phải chuẩn bị đầy đủ, mới có thể khiến cho dân mạng nhìn thấy rõ ràng chân tướng.

Đương nhiên rồi, video xin lỗi của Quý Nhiên, cũng cần phải nhanh chóng xử lý tốt vào trước buổi tối ngày hôm nay.

Mặc Tu Nhân bên này, anh đã ra khỏi Tử Uyển, trực tiếp lái xe về số một Bắc Uyển.

Trên đường, Cảnh Hạo Đông gọi điện thoại tới.

“Gửi tin nhắn cho cậu, sao lại không trả lời tôi hả!” giọng của Cảnh Hạo Đông vang lên.

Mặc Tu Nhân đang lái xe, không biểu cảm gì, lời ít mà ý nhiều lên tiếng: “Lái xe!”.

Cảnh Hạo Đông tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, cậu cũng một ngày làm việc vất vả rồi, cái chuyện kia của Bạch Cẩm Sương, xử lý thế nào, biết là ai ra tay phản động rồi sao?”.

Mặc Tu Nhân vừ” một tiếng: “Đã tra ra được rồi, chuyện sau đó, giao cho Triệu Khiêm đi làm rồi!”

Cảnh Hạo Đông hiểu rõ, Triệu Khiêm từ trước đến nay làm việc ổn thỏa, Mặc Tu Nhân giao cho anh ta, cũng có thể hiểu được.

Anh ta nói: “Muốn tôi nói, mau chóng xử lý xong vụ này đi, dân mạng bây giờ không biết thế nào rồi, ai cũng thù dai như vậy, mặc kệ có liên quan gì đến anh ta thì cũng phải xông lên mắng mỏ lấy hai câu!”

Mặc Tu Nhân nghe mấy lời nói này, con ngươi trùng xuống, nghĩ đến trên mạng nhiều người như vậy mắng chửi Bạch Cẩm Sương, anh tức giận đến mức muốn giết người.

Chỉ là cả triệu dân mạng, anh không thể đối phó với họ giống như xử lý người trong công ty,

Anh trầm giọng nói: “Nếu không làm sao gọi bọn họ anh hùng bàn phím nữa! Đều là một đám vô công rồi nghề, trong quá trình giẫm đạp người khác, thu được một vài con chuột tự cho mình hơn hẳn người khác, không cần thiết phải để ý!”.

Cảnh Hạo Đông nghe được Mặc Tu Nhân nói như vậy, cười ra tiếng:” Không nhìn ra đó, cậu thế mà còn biết bình xịt cùng anh hùng bàn phím nữa!”.

Mặc Tu Nhân im lặng nói: “Cậu cho rằng tôi không có tri thức giống như cậu, cậu còn có chuyện gì không?”

Cảnh Hạo Đông không nhịn được nữa: “Không có chuyện gì, thì tiện hỏi cậu một chút, bỏ đi, thấy cậu mới quay về đã bận không ngóc đầu lên được, nên tha thứ cho cậu đã nói tôi không có tri thức, tôi cúp trước đây, cậu mau về nhà tìm vợ của cậu đi!”

Mặc Tu Nhân nhẹ giọng hừ một tiếng: “Có cậu muốn tìm vợ thì có! Đúng rồi Lâm Kim Thư còn đang ở nhà tôi!”.

Anh nói xong, không cho Cảnh Hạo Đông cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Bên kia Điện thoại, Cảnh Hạo Đông đang nhìn điện thoại, tức giận dở khóc dở cười.

Anh nghĩ đến câu nói kia của Mặc Tu Nhân, Lâm Kim Thư còn đang nhà bọn họ, thì có chút kích động, muốn đi tìm Lâm Kim Thư.

Chỉ là, nghĩ đi nghĩ lại, đừng nói đến việc Lâm Kim Thư có chờ mong mình trước hay không, chuyện này trôi đi, Lâm Kim Thư sợ là sớm đã đi rôi.

Mặc Tu Nhân còn đang trong tình yêu cuồng nhiệt với Bạch Cẩm Sương, đã mấy ngày nay, tự nhiên muốn ở một mình, Lâm Kim Thư không phải loại người không có mắt nhìn.

Cảnh Hạo Đông đoán Mặc Tu Nhân vừa về đến nhà, Lâm Kim Thư có thể đã đi rồi.

Anh ta nghĩ mãi, cuối cùng từ bỏ ý định đi ra ngoài. Lại nói, Mặc Tu Nhân vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy Tiểu Bạch vắt chân lên cổ chạy tới, vòng quanh ống quần của anh xoay vòng quanh.

Ngược lại Mặc Tu Nhân không nghĩ tới, anh đi ra ngoài mấy ngày, Tiểu Bạch càng nhiệt tình hơn so với trước đó.

Tròng mắt của anh đột nhiên lấp lánh, Tiểu Bạch cái gì cũng đều không hiểu, đều đã nhiệt tình như vậy, Bạch Cẩm Sương sẽ càng nhiệt tình hơn so với nó không nữa!

Anh nhẹ nhàng đẩy Tiểu Bạch đang làm nũng vui chơi ra, hướng về phòng khách đi đến.

Cũng như suy nghĩ của Cảnh Hạo Đông, Lâm Kim Thư vừa nhìn Mặc Tu Nhân trở về, thì đã đề nghị rời đi.

Bạch Cẩm Sương nhận ra cô ấy thật lòng muốn đi, thì không cố ý giữ lại.

Lâm Kim Thư vừa đi, trong nhà lập tức thì chỉ còn lại hai người Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân.

Mặc Tu Nhân cười đi qua, đưa tay muốn ôm Bạch Cẩm Sương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương phiếm hồng, đưa tay đẩy Mặc Tu Nhân: “Anh đi tắm rửa trước đã, thay quần áo ở nhà, mặc đồ tây không thoải mái!”.

Mặc Tu Nhân nhếch nhếch môi, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cái mũi của cô: “Được, nghe em!”

Bạch Cẩm Sương có chút thẹn thùng, đưa tay vỗ tay của anh: “Đừng động tay động chân lung tung nữa!”

Mặc Tu Nhân nắm lấy tay của cô, giữ ở trong lòng bàn tay mình, đáy mắt mang theo nụ cười: “Được thôi, không động tay động chân, nhưng em phải cùng anh đi lên tầng, có được không?”.

Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, không được tự nhiên nhẹ giọng một cái: “Được, vừa hay em muốn lên tầng đi lấy đồ!”.

Mặc Tu Nhân kéo tay của Bạch Cẩm Sương đi lên tầng, Bạch Cẩm Sương đột nhiên hỏi anh: “Đúng rồi, tối nay anh muốn ăn gì?”

Mặc Tu Nhân suy nghĩ rồi nói: “Đợi chút nữa anh nấu cơm cho em nhé!”.

Bạch Cẩm Sương giống như là đã ăn kẹo vậy, cảm thấy ngọt ngào, thanh âm nhẹ nhàng cất lên: “Anh hôm nay đi công tác trở về, vẫn luôn bận bịu, đã rất mệt mỏi rồi, để cho người giúp việc đi làm đi!”

Mặc Tu Nhân không ngờ rằng cô có thể nói như vậy, cầm tay của cô nắm thật chặt, cười nói: “Biết em đau lòng cho anh, tất cả đều nghe em!”

Khuôn mặt của Bạch Cẩm Sương ửng đỏ, mạnh miệng hất tay của anh ra: “Ai đau lòng cho anh!”

Kết quả, Mặc Tu Nhân giống như lập tức không có chút sức lực, trực tiếp đã tựa vào trên bức tường của cầu thang.

Bạch Cẩm Sương ngây ngẩn cả người: “anh...anh không sao chứ, Mặc Tu Nhân!”.

Mặc Tu Nhân một mặt suy yếu nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, không nói một lời.

Bạch Cẩm Sương có chút luống cuống, cô đi nhanh lên qua đó kéo lấy tay của Mặc Tu Nhân: “Có phải là cơ thể không thoải mái? em vừa mới hất tay của anh ra, đều đã không chút dùng sức, em...em đưa anh đi bệnh viện!”.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Sương sốt ruột vội vàng hoảng, Mặc Tu Nhân nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của cô: “Đùa em đó!”

Bạch Cẩm Sương khẽ giật mình, lập tức vừa tức vừa lo: “Anh làm sao có thể lấy chuyện này ra để gạt em chứ?”.

Mặc Tu Nhân liếc nhìn Bạch Cẩm Sương thật sự tức giận rồi, vội vàng lôi kéo tay của cô giải thích: “Anh không có lừa em, chính là đùa vui em thôi, ai bảo em mới vừa nãy nói không đau lòng cho anh cơ, đây không phải rất đau lòng sao!”.

Bạch Cẩm Sương quả thực bị anh làm cho tức mắt trợn trắng: “Một mình anh ở đây chơi đi, em lên lầu!”.

Bạch Cẩm Sương nói, cũng nhanh bước chạy lên lầu.

Mặc Tu Nhân cho rằng cô thật sự rất tức giận, vội vàng đuổi theo:”Cẩm Sương, Bảo Bảo, em đừng nóng giận, anh thật sự không phải là cố ý, anh chính là...”

Bạch Cẩm Sương đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn anh có thể nói ra lời gì.

Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, thần sắc lập tức trở nên nghiêm chỉnh lại: “anh chính là muốn nhìn thấy bộ dạng của em quan tâm anh em đừng nóng giận nữa, có được hay không?”.

trong lòng của Bạch Cẩm Sương liền xem như có chút tức giận đi, nghe nói như thế cũng biến mất rồi.

Huống chi, Mặc Tu Nhân bận rộn cả một ngày, mệt mỏi như vậy, cô căn bản liền không có thật sự tức giận.

Cô nhìn thoáng qua Mặc Tụ Nhân, khẽ hừ một tiếng: “được, dù sao, em chỉ là đùa vui anh thôi, lại không có thật sự tức giận!”

Bạch Cẩm Sương nói xong, ánh mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt, chạy đến về hướng gian phòng của mình.

Khi Mặc Tu Nhân kịp phản ứng, thì lập tức đuổi theo.

Tình cảm cô vợ nhà mình đây là đối nhân xử thế a, xem ra, anh về sau thật sự là không dám đùa giỡn lung tung kiểu này nữa.

Bạch Cẩm Sương vừa vọt tới cửa, liền bị Mặc Tu Nhân đuổi kịp đến ôm lấy từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.