Mặc Tu Nhân suy nghĩ một chút, gật gật đầu, xem như là đồng ý lời nói của Tân Minh Xuân.
Tuy nhiên, ánh mắt anh ta lóe lên, nói: “Thân phận của Lục Thành Ngôn và người hôm nay, tôi cũng sẽ đi điều tra, thành thật mà nói, so với con người kia, tôi tin cậu là anh trai của tôi hơn, suy cho cùng, thi thể của anh trai trước đó, chính tôi nhìn thấy hỏa thiêu. Chỉ là, những gì cậu nói trước đây, vẫn không đủ để chứng minh thân phận của cậu!”
Nghe những lời này, Tần Minh Xuân mỉm cười: “Tôi biết tài khoản bí mật của Tần Vô Đoan, nhiều tầng mật mã, tôi còn biết...tôi và anh còn tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó với Cẩm Sương, bao gồm cả những gì người khác không biết, các anh muốn biết chuyện gì, tôi biết thì tôi nói không biết thì tôi nghe!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày, thấy cậu ta bình tĩnh đến như vậy, trong lòng cũng không có nghi ngờ gì nữa, chỉ là, anh ta vẫn đang suy nghĩ, muốn hỏi Tân Minh Xuân mấy vấn đề, để xác nhận thân phận của cậu ta hơn nữa.
Ai biết được, ngay lúc này, Bạch Cẩm tương đột nhiên nói:”Tôi và cậu quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?”
Tần Minh Xuân khi nghe lời này, vẻ mặt gần như nhớ lại: “Lúc cô mười ba tuổi, tôi quen biết cô, mười tám tuổi...Ngay ngày sinh nhật, đưa bạn trai tới gặp tôi, lúc đó tôi bị sốc...Cho nên tôi đã đi nước ngoài, năm năm này. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô, sau khi ra nước ngoài hai năm... Tôi quay lại một lần nữa, cô đã...ở bên Mặc Tu Nhân, cho đến khi tôi chết, tính kĩ lại thì, đại khái khoảng tám năm!”
Bạch Cẩm Sương nghe cậu ta nói kĩ lưỡng như vậy, hai mắt không khỏi đỏ lên: “Sau này không tính sao?”
Tần Minh Xuân cười: “Sau này, tôi đã trở thành một con người khác, sao có thể tính chứ? Vả lại. Cầm Sương, tôi đã cố gắng quên đi hết quá khứ, nếu như hiện tại chúng ta còn quan hệ, đó cũng chỉ có thể là mối quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi!”
Nghe câu nói đó, nước mắt của Bạch Cẩm Sương, trong chốc lát không kìm được, cô đột ngột quay đầu, nhanh chóng lấy tay áo lau nước mắt.
Người này đúng là Tần Vô Đoan, cô từ trong mắt cậu ta, nhìn ra được ánh mắt quen thuộc, chỉ là...những tháng ngày này cậu ta không hề biểu lộ ra, có thể thấy được cậu ta thực sự có ý định quên đi quá khứ, ít ra thì, muốn quên cô rồi, thực ra, như vậy cũng tốt, tốt cho cậu ta, cũng tốt cho cô!
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân có chút khó coi: “Hôm nay dừng lại ở đây thôi!”
Tần Minh Xuân nhận ra Mặc Tu Nhân có chút hờn ghen, cậu ta lúc này đã buông bỏ rồi, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, ảnh mắt cậu ta có chút đùa giỡn, cười hỏi: "Anh không cần điều tra tội nữa sao?”
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như cậu là anh trai của tôi, có một số chuyện là không thể giả vờ được, nếu không phải, trước sau gì cũng sẽ lộ ra mà thôi!”
Tần Minh Xuân cười nhẹ: “Cái gì gọi là không thể giả vờ?”
Mặc Tu Nhân trực tiếp nhìn vào mắt cậu ta: “Học tập và năng lực!”
Một người dù có thể giả vờ thế nào chăng nữa, cũng không thể trong vòng nửa năm ngắn ngủi, có được kiến thức phong phú và năng lực xuất sắc của Tần Vô Đoan như vậy.
Vì vậy, Mặc Tu Nhân một chút cũng không sợ cậu ta là kẻ giả mạo! Tân Minh Xuân nở nụ cười: “Tôi biết, anh trước giờ rất thông minh!”
Mặc Tu Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Có chuyện gì cứ việc liên hệ với tôi!”
Nói xong, anh ta thản nhiên kéo Bạch Cẩm Sương rời đi, kết quả, ngay khi hai người vừa đứng lên, liền nghe thấy Tân Minh Xuân nói: “Tiểu Bạch!”
Bạch Cầm Sương quay đầu nhìn cậu ta với đôi mắt đỏ hoe, Tân Minh Xuân cười, nói tiếp: “Cô và Tu Nhân...hai người phải hạnh phúc!”
Bạch Cẩm Sương nặng nề gật đầu.
Mặc Tu Nhân nhìn Tần Minh Xuân, khẽ cau mày: “Cho dù là trước mắt muốn che giấu thân phận, anh cũng nên chăm sóc bản thân cho tốt, về bố mẹ...Tôi đương nhiên sẽ chuẩn bị tâm lí cho họ chút, đợi đến khi điều tra rõ ràng mục đích của Lục Thành Ngôn và kẻ giả mạo kia, tôi sẽ dắt anh về nhà!”
Tân Minh Xuân cười gật đầu: “Được!”
Đi tới lui cả buổi chiều, Mặc Tu Nhân cảm thấy, sau lưng lại lâm râm đau nhói lên.
Khi họ ra khỏi quán trà, Mặc Tụ Nhấn để Bạch Cẩm Sương lái xe, Bạch Cẩm Sương liếc nhìn anh, cảm thấy cử động của anh có chút cứng đờ, liền hiểu ra, sau lưng anh lại đau rồi.
Cô có chút lo lắng: “Vết thương của anh."
Mặc Tu Nhân nhìn cô: “Không sao, về nhà trước!"
Nhà này, Bạch Cẩm Sương cũng không biết đó là nhà của Mặc Tu Nhân, hay là nhà của mình, nhưng mà, hai người họ ở ngay đối diện, cũng không có nhiều sự khác biệt.
Bạch Cẩm sương mím môi, khởi động xe: "Tối nay anh muốn ăn gì?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô: "Anh muốn ăn món em nấu!”
Nguyên liệu trong tủ lạnh của Bạch Cẩm Sương, đều được Annie thay mới hai ngày một lần, tuy rằng Annie không biết nấu ăn, nhưng mà, ăn chực thì cô ấy chắc chắn là số một.
Bạch Cẩm Sương trực tiếp lái xe về nhà, vừa lái xe vừa hỏi Mặc Tu Nhân: "Chính xác là anh muốn ăn đồ ăn gì?”
Nghe lời này, sắc mặt của Mặc Tu Nhân có chút cảm động: "Anh ăn tất cả những gì em nấu. Hồi đó...em không hề biết nấu ăn gì, chỉ là nấu món mì đơn giản, xào rau cải cũng không dễ dàng chiên xào, trước đây anh thậm chí còn không nghĩ đến, sẽ có ngày, có thể khiến em xuống bếp, vì anh tận tay nấu cơm canh!”
Bạch Cầm Sương sắc mặt có chút đó lên: “Bông Vải kén ăn, em không còn cách nào phải biết nấu ăn thôi!”
Hơn nữa, không chỉ phải biết nấu ăn, mà còn phải ngon, đừng để con trai mình không ăn cơm nhà, cô không thể để con trai mình đói được!
Mặc Tu Nhân đương nhiên biết ý của cô, anh mỉm cười, cũng không nói gì.
Hai người im lặng cả một đoạn đường, ánh mắt của Mặc Tu Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến những lời nói của Tân Minh Xuân hôm nay, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Xuyên không, thực sự rất khó tin, khiến cho Bạch Cẩm Sương hiện tại vẫn còn cảm thấy có chút mộng mị.
Nhìn thấy đã đến khu phố rồi, Bạch Cẩm Sương không nhịn được nói: “Anh..”
Kết quả, cô vừa nói, thì Mặc Tu Nhân cũng đang định nói, hai người đều nói một chữ, sau đó liền dừng lại.
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: "Có chuyện gì? Anh nói trước đi!” Mặc Tu Nhân nói: “Em nói trước!”
Bạch Cẩm Sương không có cách nào: “Em cảm giác là, những chuyện hôm nay có chút không đúng lắm, có chút tò mò không biết anh đang nghĩ gì?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô, bằng ánh mắt sâu thẳm: “Anh đang nghĩ, lúc nhìn thấy...anh trai của anh, tại sao em lại buồn như vậy, cho dù anh ấy bây giờ đã thay đổi về tuổi tác và ngoại hình, nhưng mà, suy nghĩ và ký ức, vẫn là của anh ấy, không lẽ em không mừng cho anh ấy sao?"
Bạch Cẩm Sương khựng lại khi nghe điều này: “Em thật sự rất vui!”