Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 357: Chương 357: Lòng tham không đáy




Triệu Khiêm mặc kệ mở miệng: “Vậy thì cô Quý cứ đợi tiếp đi!” Triệu Khiêm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Quý Nhiên kinh ngạc nhìn điện thoại, tim đập mạnh.

Cô ta cầm cái túi xách lên, không được, cô ta bắt buộc phải rời khỏi đây ngay bây giờ.

Kết quả, cô ta vừa mở ra cánh cửa, đã nhìn thấy hai tên đàn ông vạm vỡ đang đứng trước cửa, giống như là hai ngọn núi nhỏ vậy, chặn đường đi của mình.

Quý Nhiên sắc mặt tái xanh: “Các người là ai, vì sao lại cản đường tôi?”.

Trong đó có một người bề ngoài đặc biệt hung hãn mở miệng nói: “Cô Quý nếu như không muốn bị trói lại thì biết điều an phận, đừng có bước ra khỏi cái phòng này nửa bước!”.

Quý Nhiên theo bản năng lùi về sau một bước, kết quả, điện thoại lại vang lên.

Quý Nhiên đóng cửa lại một phát, kết nối điện thoại.

Ngụy Tuyết Hoa lần này so với trước đó khóc còn kinh khủng hơn nữa: “Nhiên Nhiên, con có phải đặc tội người nào rồi không, công việc của chị cả chị hai con đều không còn nữa rồi, anh rể thứ hai của con là một công chức nhỏ, nghe nói nhận lễ vật của người ta, hiện tại cũng đang bị kiện, bọn họ đều nói muốn con ra mặt giải quyết, rốt cuộc là con đã đắc tội người không nên đắc tội nào rồi! Con muốn mẹ chết hay sao hả?”

Tiếng khóc của mẹ khiển đầu óc Quý Nhiên cứ ong ong. Tất cả tiền đồ hiện tại của cô, đều bị phá hỏng hết rồi.

Cô không chạy được, trong nhà bởi vì dính líu tới cô, hầu như đều xảy ra chuyện không như ý, cô nên làm sao bây giờ?

Báo cảnh sát...cũng không được, báo cảnh sát, không chỉ cứu không được người trong nhà, chuyện mà cô đã làm, cũng đều sẽ bị tra ra.

Bây giờ, bày ở trước mắt cô, tựa hồ chỉ có con đường mà Triệu Khiêm nói có thể đi!

Quý Nhiên cảm giác tay mình run rẩy, cô ta thất hồn lạc phách ngồi trên ghế sofa trong căn phòng, mà mẹ cô ta đang cuồng loạn vừa khóc vừa mắng ở đầu bên kia điện thoại.

Giống như lúc cô ta có tiền vậy, trong nhà nhờ cậy vào cô ta là điều đương nhiên, hiện tại xảy ra chuyện, tất cả trách nhiệm liền đổ hết lên mình cô ta, cô ta là đứa con gái bất hiếu, hại cả nhà, mẹ mắng lấy mắng để, thậm chí bắt đầu nguyền rủa cô ta.

Quý Nhiên chỉ cảm thấy thanh âm kia rất xa xôi, cô ta dường như cũng không nghe rõ mẹ đang nói cái gì..

Cuối cùng, cô ta thực sự nghe không nổi nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Kết quả, cúp điện thoại rồi, mẹ vẫn không buông tha cô ta, lại gửi cho cô ta một đoạn tin nhắn vừa đấm vừa xoa.

Tin nhắn của mẹ: “Nhiên Nhiên à, không phải mẹ ép con, mẹ vừa rồi mắng con, bởi vì trong nhà trong lúc nhất thời xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ thật sự chịu không nổi, khó có thể chấp nhận, mẹ vẫn thương con rất nhiều, nếu mà người ta đã nói con có thể xử lý tất cả mọi chuyện, con làm đi mà, con giúp đỡ người trong nhà có được hay không? Hồi trước mẹ đã nói với con, con còn một người chị bị bỏ rơi, cô nhi viện đã thu dưỡng nó, sau lại nghe nói, nó được một gia đình có tiền nhận nuôi rồi, đợi sau khi chuyện này qua đi, mẹ sẽ tìm người liên lạc với người chị kia của con, chúng ta tìm được nó, để nó giúp đỡ con, con nhất định có thể trở thành ngôi sao nổi nhất, có được không? Nếu con không đáp ứng với mẹ, mẹ hiện giờ sẽ uống thuốc trừ sâu ngay bây giờ!”

Quý Nhiên nhìn đoạn tin nhắn này, tức đến đỏ, cô ôm đầu gối, ngồi ở trên ghế sofa thấp giọng khóc òa lên.

Mọi thứ sao lại trở nên như thế này cơ chứ?

Giống như từ khi gặp được Mặc Tu Nhân, cảm nhận được mùi vị lần đầu tiên trở thành người đại diện phát ngôn quảng cáo, bê bối cùng với anh, một đường thuận lợi phát triển, nhận được càng nhiều thứ, cô ta lòng tham ngày càng không thấy đáy, tâm tình của cô ta chầm chậm biến thành hình dạng chính cô ta cũng không còn nhận ra nữa.

Từ lúc mới bắt đầu chỉ cần có thể cùng trò chuyện với Mặc Tu Nhân, sau đó muốn theo anh làm chuyện xấu, đến cuối cùng, biết rõ anh không thích mình, lại nhất định phải bám theo, hết thảy đã trở nên không thể khống chết

Quý Nhiên dường như như vừa mơ một giấc mơ, chưa hề tỉnh lại, cô ta ôm đầu gối, khóc vừa tuyệt vọng vừa thống khổ.

Số 1 Hương Uyển.

Đợi đến khi Bạch Cẩm Sương tỉnh lại lần nữa, vẫn như một con nhộng, được trùm kín trong chăn.

Mặc Tu Nhân không biết đi nơi nào, bên người tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ âm ấm.

Bạch Cẩm Sương bị bao chặt nóng đến khó thở, nhịn không được trên giường lăn một vòng, từ trong chăn trèo ra.

Cô nhìn thấy bên ngoài trời đã tối, vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bước xuống giường, đi tìm Mặc Tu Nhân.

Cô mở cửa, trông thấy gian phòng của Mặc Tu Nhân đèn còn sáng, hành lang lại không mở đèn, trong khe cửa rõ ràng he hé ra một chút ánh sáng.

Bạch Cẩm Sương đi qua, đưa tay vặn cửa.

Cô vừa đi vào, đã nhìn thấy cửa phòng tắm bị mở ra, Mặc Tu Nhân cầm khăn mặt lau tóc, đi ra.

Anh toàn thân mang theo hơi nóng, giống như đem theo hết thảy hơi nước ở trong phòng tắm.

Bạch Cẩm Sương ánh mắt có chút mất tự chủ, rơi xuống cơ bụng tám múi trên người anh, nhìn nước trên người, thuận theo cơ thể, trượt vào trong khăn tắm quấn quanh người anh.

Bạch Cẩm Sương hậu tri hậu giác kịp phản ứng, người này từ trên xuống dưới chỉ có độc một cái khăn tắm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc đỏ bừng, bỗng nhiên xoay người, cảm giác khuôn mặt nóng đến lợi hại: “Anh... anh sao lại không mặc quần áo!”.

Mặc Tu Nhân cúi đầu nhìn một chút, khẽ cười nói: “Anh mặc rồi đó! Không bằng em cẩn thận xác nhận lại lần nữa xem!”.

Bạch Cẩm Sương suýt thì mở miệng mắng anh, cô vừa tức vừa xấu hổ: “Chính anh từ từ mà tự xem!”.

Bạch Cẩm Sương nói xong, quay người muốn đi. Mặc Tu Nhân vội vàng gọi cô lại: “Cẩm Sương!”.

Bạch Cấm Sương đưa lưng về phía anh, dừng bước lại, thanh âm cứng rắn: “Anh còn có việc gì sao?”.

Mặc Tu Nhận thanh âm mang theo ý cười nói: “Cánh tay của anh hơi mỏi, người cũng mệt đến không chịu được, em có thể sấy tóc cho anh. không?”

Bạch Cẩm Sương lúc đầu nhìn anh vô lại như vậy, có chút không chịu nổi, thế nhưng, bây giờ nghe anh nói đáng thương đến nhường ý, lại có chút đau lòng.

Cô nói: “Vậy anh mặc quần áo vào trước đi!”

Mặc Tu Nhân trầm thấp cười cười: “Được, đều nghe em, bây giờ anh đi mặc ngay đây!”

Gian phòng bên trong phát ra tiếng sột soạt, Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh nói: “Được rồi, em có thể quay lại rồi!”.

Bạch Cẩm Sương quay người, đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân khoác khăn choàng tắm, mắt đầy ý cười nhìn cô..

Bạch Cẩm Sương sắc mặt lúc này mới tốt lên chút, áo choàng tắm tốt xấu so với khăn tắm thì kín hơn rất nhiều.

Cô đi qua, Mặc Tu Nhân đã lấy máy sấy tóc ra, để ở một bên trên mặt bàn, anh ngồi ở trên ghế sofa, Bạch Cẩm Sương đứng ở phía sau, sấy tóc cho anh, độ cao vừa phù hợp.

Bạch Cẩm Sương bật máy sấy, năm ngón tay tinh tế luồn vào bên trong mái tóc của anh, nhẹ nhàng vuốt vuốt sấy tóc cho anh.

Lúc này, cô nghe thấy Mặc Tu Nhân cười nói: “Bảo bối, vừa rồi có phải em nhớ anh đến không chịu nổi, cho nên mới cố ý ra đây tìm anh!”

Bạch Cẩm Sương cứng đờ, thiếu chút thì làm rơi sấy tóc xuống đầu của anh.

Trong lòng cô vừa ngại ngùng vừa thấy tức anh ách lại buồn rầu nói: “Mặc Tu Nhân, anh cần phải sửa đổi đi thôi!”.

Mặc Tu Nhân quay đầu nhìn cô một cái, con mắt lấp lánh chất chứa ý cười: “Sửa cái gì chứ?”

Bạch Cẩm Sương mím môi, nói rất là nghiêm túc: “Anh về sau đứng đắn một chút, đừng đứng trước mặt em nói linh ta linh tinh nữa, em sẽ tức giận đấy!”

Mặc Tu Nhân cười một tiếng, chững chạc đàng hoàng hứa hẹn: “Được thôi, anh từ này về sau sẽ không nói hươu nói vượn nữa, chỉ làm càn thôi!:

Bạch Cẩm Sương trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, “a” một tiếng.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được, Mặc Tu Nhân đột nhiên ưỡn vai, trực tiếp bế cô lên.

Chờ Bạch Cẩm Sương ngồi vững vàng, người đã ngồi ở trong lòng Mặc Tu Nhân.

Bạch Cẩm Sương vừa tức vừa xấu hổ: “Anh...Anh không nghe thấy lời em nói lúc nãy sao?” Mặc Tu Nhân một chút lại một chút, thân mật hôn nhẹ khuôn mặt và bờ môi của cô, khẽ cười nói: “Nghe thấy mà, anh nói rồi, không nói bừa chỉ làm cần thôi!”

Bạch Cẩm Sương một đôi mắt to nhìn anh chằm chằm, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Mặc Tu Nhân lại hôn một cái lại một cái, thận trọng hôn xuống khóe mắt của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.