Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 312: Chương 312: Lương tâm bộc phát




Cô gái sát vách liên tục gật đầu: "Còn không phải sao, tối hôm qua tôi cũng cho là như vậy, chẳng qua, tối hôm qua khi mà cô ấy bị dân mạng ném đá, sợ là không có ai nghĩ đến rằng, hôm nay cô ấy lại có thể xoay ngược chiều gió mà trở mình như vậy!".

Cô gái còn lại sợ là người đối diện không nghe rõ, còn tắt nước đi: "Đúng đó, tôi cũng không ngờ đến, buổi sáng nhìn thấy Quý Nhiên đột nhiên bị dân mạng xúm lại chế giễu là ngu xuẩn, tôi còn đặc biệt đi xem thử bản full của ê-kíp chương trình Phụ nữ là phải đẹp đắng mà. Xem rồi mới biết, cái cô Quý Nhiên kia thật sự là đã ngu xuẩn lại còn thích thể hiện! Thảo nào bị người ta xúm lại cười nhạo, thật đáng đời!"

Cô gái sát vách lập tức chen vào nhiều chuyện: "Cái cô Quý Nhiên kia vốn là từ nông thôn lên, kiến thức nông cạn, bị ngã vô cái hố này, tôi cũng không thấy có gì kỳ lạ. Chẳng qua là, cô có biết là ai đã giúp Bạch Cẩm. Sương kia trừng trị Quý Nhiên không?"

"Là ai thế?" Cô gái còn lại kinh ngạc vô cùng. Cô ta còn tưởng là ê-kíp chương trình lương tâm bộc phát cơ!

Cô gái sát vách cười nhạo một tiếng: "Sao có thể chứ, ê-kíp chương trình lấy đâu ra cái lòng tốt như vậy!".

Cô ta thần thần bí bí tiếp tục mở miệng: "Có thể là cô không biết đó thôi, chuyện này là do tổng giám đốc của trang sức đá quý Hoàng Thụy, Mặc Tu Nhân làm. Chẳng qua, tôi nghe người ta nói là, Mặc Tu Nhân vì Tống Chí Nam, nên mới đối xử tốt với Bạch Cẩm Sương như vậy!".

"Hả! Còn có chuyện như vậy sao!" Cô gái còn lại kia kinh ngạc không thôi.

Cô gái sát vách cười khẽ một tiếng, giọng nói có chút mờ ám: "Còn không phải sao, cô chú ý đến trang sức chẳng lẽ lại không biết rằng, cái cô Bạch Cẩm Sương kia sau khi nổi tiếng, được người bên ngoài gọi là tiểu Tống Chí Nam. Tôi phỏng đoán, Mặc Tu Nhân ra mặt vì cô ta, chính là vì cô ta rất giống Tống Chí Nam. Tôi đã nghe ngóng rồi, trước khi Tống Chí Nam xuất ngoại, quan hệ với Mặc Tu Nhân cực kỳ tốt luôn! Mặc Tu Nhân tuy là đang bảo vệ cho Bạch Cẩm Sương, nhưng cái cô Bạch Cẩm Sương này, có tám phần là bị xem như người thế thân rồi!".

"Thật vậy hả? Đây chính là một miếng dưa lớn đó! Chẳng qua, Mặc Tu Nhân đẹp trai như vậy, cho dù là làm thế thân, tôi cũng thấy không tệ rồi!" Giọng cô gái còn lại chứa một sự ngây thơ không hiểu sự đời.

Cô gái sát vách không cảm thấy gì mà cười ra tiếng: "Phỏng chừng chỉ có cô mới nghĩ như vậy thôi!"

Hai người kia rất nhanh lại đổi chủ đề, nhưng Bạch Cẩm Sương lại đứng ngây đơ trong phòng tắm. Cả người giống như là bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Tổng Chí Nam tốt lắm sao? Thế cho nên anh mới xem mình thành Tổng chí Nam.

Hơn nữa, cô cũng không phải kẻ ngốc, nghe cái giọng điệu mờ ám của cô gái sát vách kia, quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Tổng Chí Nam dường như không được bình thường. Chuyện khiến cho Bạch Cẩm Sương khó có thể tiếp nhận nhất là, chuyện tình trên mạng, thật sự là Mặc Tu Nhân vì cô giống Tống Chí Nam, nên mới giúp cô sao?

Rõ ràng là dư luận trên mạng xoay chuyển, trong lòng Bạch Cẩm Sương hẳn là phải vui mới đúng.

Nhưng mà giờ phút này, cô thật sự là không thể vui nổi chút nào.

Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai đang tắm ở phòng tắm chỗ khác, không nghe được câu chuyện hai cô gái kia nói.

Cho nên, khi bọn cô nhìn thấy Bạch Cẩm Sương tâm sự nặng nề, căn bản không biết Bạch Cẩm Sương bị làm sao.

Bữa trưa là ăn ở câu lạc bộ Quân Trúc gần đó.

Ăn xong bữa trưa, Bạch Cẩm Sương nghĩ đến những lời nghe được khi đang tắm lúc này, trong não rối bời, cũng không muốn quay về số một Hương Uyển chút nào nữa.

Tề Bạch Mai đề nghị đi xem phim, cô cũng thuận miệng đồng ý. Nhưng lúc xem phim, Bạch Cẩm Sương vẫn không tập trung như cũ.

Bạch Cẩm Sương cùng Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư ăn xong bữa tối mới quay về số một Hương Uyển.

Cô về đến cổng biệt thự, móc điện thoại ra, nhìn thấy Mặc Tu Nhân. gửi rất nhiều tin nhắn đến.

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương. trưa rồi, tôi mời ba người bọn em đi ăn cơm nhé!

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, tôi nghe người của câu lạc bộ nói, ba người bọn em đã rời đi rồi, vậy có thời gian thì cùng ăn cơm nhé, khi nào thì em về nhà?

Cái tin nhắn này, Bạch Cẩm Sương mãi tới chiều tối cũng không trả lời lại. Lúc năm sáu giờ, Mặc Tu Nhân lại gửi tin nhắn đến.

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc là em làm sao vậy? Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi? Chúng ta không phải đã nói sẽ về nhà cùng nhau sao?

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, điện thoại không nghe, tin nhắn thì chỉ có cô mới nghĩ như vậy thôi!"

Hai người kia rất nhanh lại đổi chủ đề, nhưng Bạch Cẩm Sương lại đứng ngây đơ trong phòng tắm. Cả người giống như là bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Tổng Chí Nam tốt lắm sao? Thế cho nên anh mới xem mình thành Tổng chí Nam.

Hơn nữa, cô cũng không phải kẻ ngốc, nghe cái giọng điệu mờ ám của cô gái sát vách kia, quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Tổng Chí Nam dường như không được bình thường. Chuyện khiến cho Bạch Cẩm Sương khó có thể tiếp nhận nhất là, chuyện tình trên mạng, thật sự là Mặc Tu Nhân vì cô giống Tống Chí Nam, nên mới giúp cô sao?

Rõ ràng là dư luận trên mạng xoay chuyển, trong lòng Bạch Cẩm Sương hẳn là phải vui mới đúng.

Nhưng mà giờ phút này, cô thật sự là không thể vui nổi chút nào.

Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai đang tắm ở phòng tắm chỗ khác, không nghe được câu chuyện hai cô gái kia nói.

Cho nên, khi bọn cô nhìn thấy Bạch Cẩm Sương tâm sự nặng nề, căn bản không biết Bạch Cẩm Sương bị làm sao.

Bữa trưa là ăn ở câu lạc bộ Quân Trúc gần đó.

Ăn xong bữa trưa, Bạch Cẩm Sương nghĩ đến những lời nghe được khi đang tắm lúc này, trong não rối bời, cũng không muốn quay về số một Hương Uyển chút nào nữa.

Tề Bạch Mai đề nghị đi xem phim, cô cũng thuận miệng đồng ý. Nhưng lúc xem phim, Bạch Cẩm Sương vẫn không tập trung như cũ.

Bạch Cẩm Sương cùng Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư ăn xong bữa tối mới quay về số một Hương Uyển.

Cô về đến cổng biệt thự, móc điện thoại ra, nhìn thấy Mặc Tu Nhân. gửi rất nhiều tin nhắn đến.

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương. trưa rồi, tôi mời ba người bọn em đi ăn cơm nhé!

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, tôi nghe người của câu lạc bộ nói, ba người bọn em đã rời đi rồi, vậy có thời gian thì cùng ăn cơm nhé, khi nào thì em về nhà?

Cái tin nhắn này, Bạch Cẩm Sương mãi tới chiều tối cũng không trả lời lại. Lúc năm sáu giờ, Mặc Tu Nhân lại gửi tin nhắn đến.

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc là em làm sao vậy? Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi? Chúng ta không phải đã nói sẽ về nhà cùng nhau sao?

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, điện thoại không nghe, tin nhắn thì không trả lời, em rốt cuộc là đang làm gì?

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, tôi không muốn nổi giận, em có thể đừng có cố ý chơi trò mất tích hay không?

Mặc Tu Nhân: Bạch Cẩm Sương, tôi ở số một Hương Uyển chờ em! Chơi đủ rồi thì quay về!

Nhìn thấy những tin nhắn này của Mặc Tu Nhân, mắt Bạch Cẩm Sương chớp chớp.

Cô biết, với bản lĩnh của Mặc Tu Nhân, muốn tìm được cô thì dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng, anh lại không trực tiếp xuất hiện trước mặt cô, mà ngược lại lại không ngừng gửi những loại tin nhắn như này cho cô.

Mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, nhìn chằm chằm điện thoại rồi trầm mặt vài giây, ngồi xuống bên cạnh vườn hoa biệt thự. Thực ra cô cũng đã tự khuyên bảo mình, lời mà hai cô gái kia nói, có thể chỉ là mấy tin vỉa hè mà thôi.

. Nhưng mà, cô cũng không ngờ rằng, càng khuyên bảo mình như vậy, lòng cô lại càng rối loạn thành một ca, nhịn không được mà đi vào chỗ bế tắc. Không có lửa làm sao có khói, nếu như không có những tin đồn đãi, thì làm sao có đề tài cho người ta buôn chuyện được.

Bạch Cẩm Sương ngồi ở vườn hoa cho muỗi chích đủ mới đứng lên đi vào biệt thự.

Nhìn thấy phòng khách tối đen như mực, cô nghĩ là Mặc Tu Nhân cũng chưa trở về.

Bạch Cẩm Sương vào cửa, đôi giày. Cô cũng không có bật đèn lên, đi qua huyền quan, hướng về phòng khách.

Kết quả, cô vừa mới đi được vài bước thì thấy một đóm lửa màu đỏ lập lòe trong bóng tối. Lúc này cô mới ý thức một cách muộn màng là, hình như trong không khí có mùi thuốc lá.

Bước chân cô trong nháy mắt khựng lại, thăm dò mà kêu lên một câu: "Mặc Tu Nhân!"

Mặc Tu Nhân nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trái tim Bạch Cẩm Sương phút chốc thét lên một cái, cô cố gắng làm như không có việc gì: "Sao anh không bật đèn lên chứ!"

Tắt đèn rồi ngồi ở phòng khách hút thuốc, đây là muốn dọa chết ai vậy!

Mặc Tu Nhân im lặng một lát mới chậm rãi mở miệng. Chắc là anh đã hút không ít thuốc, giọng nói khàn cực kỳ: "Nếu em. muốn bật đèn, vậy thì để tôi giúp em bật đèn sàn lên!"

Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh muốn bật đèn, vội vàng lên tiếng: "Đừng bật đèn!"

Có lẽ, có những lời, bật đèn lên rồi thì lại không nói ra được.

Nếu Mặc Tu Nhân đã ở nhà, vậy thì cô cũng không định tiếp tục một mình đi vào chỗ bế tắc nữa.

Mặc dù là đang ở trong bóng tối, nhưng mà Bạch Cẩm Sương lại có thể cảm nhận được, Mặc Tu Nhân dường như đang nhìn cô.

Hơn nữa, tâm trạng của anh hình như cũng không được tốt.

Bạch Cẩm Sương nhếch môi, hít sâu một ngụm không khí: "Mặc Tu Nhân, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Mặc Tu Nhân ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn có một chút quyến rũ lạ thường: "Em hỏi đi."

Khóe miệng Bạch Cẩm Sương giật giật, cũng nửa ngày trời mới mở lời: "Vì sao anh lại nói ê-kíp chương trình đăng bản full lên, giúp tôi như vậy!".

Hình như Mặc Tu Nhân đang dụi điếu thuốc trong tay đi, tia sáng duy nhất trong bóng tối cũng biến mất.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh: "Tôi không muốn nhìn thấy em bị người ta ném đá trên mạng!".

Bạch Cẩm Sương nhíu mày, nhớ đến những lời hôm nay nghe được, nét mặt có chút không tốt: "Chỉ đơn giản vậy thôi?"

Mặc Tu Nhân hỏi lại: "Bằng không thì sao?"

Nghe thấy giọng điệu của anh, Bạch Cẩm Sương dường như có thể tưởng tượng được, anh đang cau mày..

Trong lòng Bạch Cẩm Sương có một loại cảm giác nói không nên lời. Cô cảm thấy cả người đã chất đầy tâm sự cả một ngày trời, trong lòng liền thấy vô cùng không thoải mái, giọng điệu cũng hơi khó chịu: "Chẳng lẽ không phải vì tôi giống Tống Chí Nam sao?" Giọng nói Mặc Tu Nhân thoáng cái trầm xuống: "Vì sao em lại hỏi như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.