Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 944: Chương 944: Mang thai mười tháng




**********

Chương 948: Mang thai mười tháng

Bạch Cẩm Sương gắp thêm đồ ăn cho Bông Vải, Tần Minh Huyền lên tiếng hỏi cô: “Mẹ, trong sách nói em bé sẽ được mang thai trong vòng mười tháng, sau mười tháng là em trai và em gái ra đời sao?”

Bạch Cẩm Sương cười: “Bây giờ còn chưa biết là em trai hay là em gái đầu, hơn nữa...cũng không phải mười háng, hôm nay mẹ mới phát hiện Bông Vải có em, em con đã xuất hiện được một tháng, chờ chín tháng nữa là Bông Vải là có thể nhìn thấy em!”

Về cặp song sinh, lúc này Bạch Cẩm Sương tạm thời cũng không nói nhiều với Bông Vải, dù cho là em trai hay em gái, Bạch Cẩm Sương cũng không để ý, cô chỉ hy vọng Tần Minh Huyền vui vẻ, con cô có thể được sinh ra bình an Vô sự.

Ăn cơm xong, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân nhìn Tần Minh Huyền ngủ rồi hai người mới trở về phòng.

Lúc về phòng, Mặc Tu Nhân liền hỏi Bạch Cẩm Sương: “Em nói với Bông Vải chuyện này.. Bạch Cẩm Sương nở nụ cười cười, nhìn Mặc Tu Nhân: “Sao vậy? Anh nghĩ gì vậy?” Mặc Tu Nhân nhìn cô, cẩn thận vươn tay ôm eo cô, đẩy người dựa vào tường, giọng nói rầu rĩ: “Nếu Bông Vải thật sự không thích có em, có phải là em...sẽ thật sự không cần hai đứa nhỏ này nữa sao?”

Mặc Tu Nhân có thể hiểu được suy nghĩ của Bạch

Cẩm Sương, nhưng khi nghĩ đến việc cô có thể từ bỏ hai sinh mạng bé nhỏ này, tim anh đau như kim đâm. Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng sau khi dỗ đứa nhỏ còn phải dỗ người lớn, cô cảm thấy dở khóc dở cười: “Em hiểu Bông Vải, thằng bé không phải một đứa trẻ ích kỷ, cho dù có buồn cũng không bao giờ gạt bỏ việc có em!” “Vậy lúc dưới lầu em nói những lời đó... Mặc Tu Nhân nhíu mày nhìn Bạch Cẩm Sương, chờ đợi một đáp án.

Bạch Cẩm Sương thở dài: “Em chỉ không muốn lừa Bông Vải, muốn nói cho thằng bé biết sớm, anh không cảm thấy...nếu Bông Vải biết chuyện này càng trễ, càng không công bằng với thằng bé sao? Thật ra là, Mặc Tu Nhân, nói ra anh cũng đừng tức giận, nếu Bông Vải...thật sự không thích có em, em sẽ không sinh!”

Mặt Mặc Tu Nhân biến sắc.

Bạch Cẩm không kìm được mà vươn tay ra, cố gắng xoa trán anh: “Em có thể hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng...anh có bao giờ nghĩ rằng, Bông Vải từ nhỏ đã có sức khoẻ kém không, nó nhạy cảm hơn nhiều đứa trẻ khác, nếu thật sự chúng ta sinh em cho thằng bé, nhất định phải quan tâm thắng bé nhiều hơn, những đứa trẻ bình thường luôn có sự ghen tị với em...Huống hồ là Bông Vải từ nhỏ đã mẫn cảm, quá trình trưởng thành của tháng bé khác với những đứa trẻ khác, chúng ta lại càng phải quan tâm. Anh có nghĩ tới thắng bé không, nếu anh là Bông Vải, bản thân bị hen suyễn, bố mẹ đột nhiên muốn sinh đứa thứ hai, anh có thể không cảm thấy là bởi vì sức khỏe của bản thân không tốt, liên lụy đến người nhà, cho nên. Bố mẹ mới sinh đứa thứ hai, muốn có một đứa con khỏe mạnh không?”

Mặc Tu Nhân trở nên trầm ngâm: “Anh không có ý đó!”

Bạch Cẩm Sương bất lực nhìn anh: “Em biết anh không có ý đó, anh chỉ vui vì sự xuất hiện của hai sinh mạng nhỏ bé này, nhưng... anh có bao giờ nghĩ, dựa theo những gì Bông Vải đã trải qua trong cuộc sống, thằng bé sẽ nghĩ như vậy, hoàn toàn là chuyện bình thường!” Nghe Bạch Cẩm Sương nói như vậy, Mặc Tu Nhân trở nên im lặng.

Anh nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương, một lát sau, một giọng nói rất trầm vang lên: “Cẩm Sương...Là anh sai, anh suy nghĩ không đủ chu toàn, nếu thật sự bởi vì này hai đứa nhỏ, làm Bông Vải cả ngày buồn bã, anh cũng sẽ không vui vě!”

Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng hiểu ra, cô đưa tay ôm lấy anh: “Vậy nên, sáng mai hãy nói với Bông Vải về chuyện này, sau đó, cần phải thể hiện thái độ của chúng ta, cho dù đứa trẻ sau này sinh ra rồi, lúc đó đứa nhỏ chưa biết gì, mà lại là lúc Bông Vải nhạy cảm nhất, suy nghĩ nhiều nhất, lúc đó chúng ta lại càng quan tâm đến suy nghĩ của thằng bé hơn. Chờ đến khi thằng bé lớn lên một chút, biết chúng ta yêu thằng bé như thế nào, thằng bé sẽ càng yêu thương em nhiều hơn. Chúng ta không thể giống những bố mẹ khác, vừa sinh đứa thứ hai ra đã quên mất đứa đầu. Chúng ta không thể quên, đứa trẻ lớn thực sự sẽ nhạy cảm hơn đứa trẻ nhỏ và cần được chăm sóc nhiều hơn, anh biết không?”

Đêm nay Mặc Tu Nhận đã nhận được một bài học, anh cảm thấy mình chưa từng biết cách dạy con, điều này anh thực sự thua kém Bạch Cẩm Sương.

Anh để cằm trên vai Bạch Cẩm Sương, nhẹ nhàng nói: “Sau này anh nhất định theo em để học cách dạy con, điểm này đúng là anh không bằng em!”

Bạch Cẩm Sương cười: “Khó có thể thấy Tổng giám đốc Mặc thừa nhận mình có mặt thua kém người khác đó!”

Mặc Tu Nhân chọc vào eo cô một cái: “Em dám trêu chọc anh!” Bạch Cẩm Sương cảm thấy nhột, cô vừa cười vừa đẩy tay Mặc Tu Nhân ra.

Mặc Tu Nhân vội vàng đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhúc nhích...em còn có em bé, cẩn thận một chút!”

Bạch Cẩm Sương cười gật đầu, Mặc Tu Nhân bế cô lên, đi tới giường và cẩn thận đặt cô xuống, giống như cách đối xử với một món bảo vật quý giá.

Bạch Cẩm Sương ôm lấy eo anh, hôn anh một cái: “Mặc Tu Nhân, anh thật tốt!”.

Mặc Tu Nhân thở gấp: “Đừng dụ anh, anh muốn đi tắm, nếu em làm bậy anh lại phải đi tắm nước lạnh đấy!” Mặc Tu Nhân nói xong, nhẹ nhàng buông Bạch Cẩm Sương ra, xoay người đi vào phòng tắm, Bạch Cẩm Sương bật cười thành tiếng.

Cùng lúc đó, bệnh viện Bệnh viện y khoa trực thuộc trường đại học y Trà Giang, một góc tối dưới lầu khoa nội trú.

Vợ Lý Thành Chỉ đứng trong một góc, nhìn người phụ nữ đi tới, nhỏ giọng nói: “Tôi ở đây!”

Người phụ nữ đi tới, chờ cô ta xuất hiện, vợ Lý Thành Chí mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, cô ta liên tiếp trải qua tại nạn với con trai, chồng cô ta nằm trong bệnh viện, gương mặt tiêu tụy dường như đã gầy đi.

Cô ta nhìn người phụ nữ đi qua, trầm giọng nói: “Chồng tôi giúp cô một việc, bây giờ anh ấy đang nằm trong bệnh viện, tiền viện phí thì sao?”

Người phụ nữ chế nhạo nói: “Chồng cô không phải muốn báo thù cho con trai cô sao, liên quan gì đến tôi?”

Giọng của vợ Lý Thành Chí lập tức trở nên lạnh lùng: “Cô đừng tưởng là tôi không biết, cô tìm người đổi biển số xe của Bạch Cẩm Sương, còn sắp xếp người ở bên cạnh mẹ Bạch Cẩm Sương. Tuy tôi không biết cô đã làm như thế nào, nhưng chỉ cần tôi đi tìm Mặc Tu Nhân, đem những việc này nói rõ ràng với anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho cô!”

Bóng dáng của người phụ nữ đó trở nên cứng đờ: “Cô dám!” Giọng của vợ Lý Thành Chỉ giống như sắp khóc: “Tôi có cái gì mà không dám, bây giờ tôi không còn con trai, chồng cũng sắp chết, tôi cũng không thèm quan tâm gì nữa!”

Người phụ nữ kia im lặng một lát rồi mới nói: “Tôi nghĩ sở dĩ cô đến tìm tôi mà không tới tìm Mặc Tu Nhân trước là vì trong lòng cô đã rõ ràng, nếu cô chủ động cung cấp tin tức, Mặc Tu Nhân cũng không buông tha cho kẻ muốn đâm chết Bạch Cẩm Sương, Lý Thành Chí

Vợ Lý Thành Chí cắn rằng: “Đúng, thật sự tôi sợ Mặc Tu Nhân, sợ chủ động đi tìm anh ta sẽ bị anh ta trừng phạt. Thế nhưng hôm nay tôi muốn cô giúp tôi, là bởi vì...tôi đang nằm trong tay một tin tức rất có lợi, chỉ cần cô cho tôi tiền, tôi lập tức giao cho cô tin tức cô muốn!

Giọng điệu của người phụ nữ có chút mỉa mai: “Tin tức tôi muốn, chính tôi cũng không biết, trông cô có vẻ là đã biết rất rõ rồi nhỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.