Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 488: Chương 488: Mặt dày bám theo




Bạch Cẩm Sương ồ một tiếng: “Tớ biết rồi”

Lâm Kim Thư tức điên: “Cậu biết mà còn trêu chọc tới”

Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy một cái: “Bởi vì tớ biết, tâm trạng cậu không được tốt đó”

Đúng vậy, tâm trạng Lâm Kim Thư không tốt, từ lúc Lâm Thanh Tuấn không cho cô ấy đi bệnh viện, cô ấy rất lo lắng cho Lâm Thanh Tuấn.

Nhưng mà, cô ấy cũng không muốn đối diện với mẹ Lâm hung dữ, vì vậy, tâm trạng đương nhiên rất tồi tệ.

Nhưng sau khi Bạch Cẩm Sương ở nhà cô ấy, cô ấy nhìn thấy tâm trạng của Bạch Cẩm Sương còn tồi tệ hơn cô ấy, cô ấy chỉ có thể kìm nén lại cảm xúc tiêu cực của mình, chuyên tâm chăm sóc cuộc sống của Bạch Cẩm Sương, bao gồm cả cảm xúc.

Cô ấy thực sự không ngờ được, tâm tư của Bạch Cẩm Sương lại sắc bén như vậy, biết bản thân dùng cách nào để khiến tâm trạng cô ấy trở nên tốt hơn.

Khóe mắt cô ấy ửng đỏ: “Cảm ơn cậu, Cẩm Sương”

Bạch Cẩm Sương cười nhẹ: “Là tớ nên cảm ơn cậu đã thu nhận tớ đó”

Bạch Cẩm Sương ở nhà Lâm Kim Thư mấy ngày.

Buổi chiều nay, Lâm Kim Thư ra ngoài lấy hàng, lúc quay về, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang nằm trên chiếc chiếu tatami trước cửa sổ, Tiểu Bạch còn được cô ôm trong lòng, một người và một chú mèo, an tỉnh ngủ say.

Ánh mắt của Lâm Kim Thư sáng lên, nhẹ nhàng đi vào, muốn đắp chăn lên người Bạch Cẩm Sương.

Cô gái này gần đây sao mà thích ngủ như vậy, cứ như là tám trăm năm chưa được ngủ vậy.

Kết quả, cô vừa đến bên cạnh tấm chiếu, Bạch Cẩm Sương đột nhiên hét lên một tiếng: “Mặc Tu Nhân!”

Sau đó, cô liền thức giấc.

Lâm Kim Thư nhìn thấy âm điệu hoảng loạn của cô, có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ Cẩm Sương?”

Bạch Cẩm Sương khẽ lắc đầu, khóe mắt hơi ửng đỏ: “Tớ không sao, chỉ là mơ ác mộng mà thôi”.

Lâm Kim Thư cắn môi: “Nằm mơ thấy Mặc Tu Nhân sao?”

Bạch Cẩm Sương nhìn Lâm Kim Thư một cái nói: “Không có”

Trong lòng Lâm Kim Thư bất lực, đến cả tên còn kêu lên rồi, còn không thừa nhận, dự đoán

chắc Bạch Cẩm Sương nghĩ rằng bản thân lúc nãy hét trong mơ, không có phát ra âm thanh.

Sắc mặt của Lâm Kim Thư phức tạp nhìn Bạch Cẩm Sương, vừa định nói gì đó.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Lâm Kim Thư lấy điện thoại, sắc mặt có chút gượng gạo, Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy, ánh mắt lóe lên: “Ai gọi điện thoại, sao lại không nhận?”

Lâm Kim Thư bấm yên lặng, nhưng không có tắt điện thoại, cất điện thoại đị: “Cảnh Hạo Đông gọi, không nhận”.

Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên, không biết nghĩ gì, mở miệng nói: “Thật ra... Khoảng thời gian này tâm trạng tớ không được tốt, cùng với người ồn ào như Cảnh Hạo Đông đi chơi, không chừng tâm trạng sẽ tốt hơn đó”

Thần sắc Lâm Kim Thư cứng đờ nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cậu muốn đi chơi cùng Cảnh Hạo Đông?”

Bạch Cẩm Sương cong môi: “Tớ muốn biết, Cảnh Hạo Đông tìm cậu làm gì? Nếu anh ta đã gọi điện thoại thì cậu cứ nhận đi, đừng có làm như bản thân có thâm thù đại hận với anh ta vậy.”

Lâm Kim Thư bĩu môi: “Không phải thâm thù đại hận, là không biết nói gì cả”

Bạch Cẩm Sắt nói: “Lúc trước chúng mình ăn cơm cùng Cảnh Hạo Đông, tớ nhìn thấy tâm trạng cậu rất tốt nha”

Lâm Kim Thư nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, âm điệu có chút buồn bực: “Bởi vì có cậu và Mặc Tu Nhân ở đó”

Bạch Cẩm Sương không cho là vậy: “Vậy cậu kêu anh ta kêu thêm Mặc Tu Nhân đi, đợi đến khi nào cậu có thể đơn độc ở riêng cùng anh ta, thì không cần kéo theo tớ và Mặc Tu Nhân nữa”

Lâm Kim Thư đột nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương: “Không phải cậu muốn gặp Mặc Tu Nhân rồi chứ”.

Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương thay đổi, vành tay có chút ửng đỏ: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ là muốn đề ý kiến cho cậu, cậu muốn đi hay không thì tùy”

Lâm Kim Thư quen biết Bạch Cẩm Sương bao nhiêu năm rồi, dựa vào cái phản ứng này của Bạch Cẩm Sương, cô ấy làm sao không hiểu được.

Gương mặt nhỏ nhắn cao lãnh của cô ấy hiện lên một nụ cười: “Ồ, hóa ra đây mới là ý của cậu nha, nhưng mà, cho dù cậu có muốn gặp Mặc Tu Nhân hay không, hôm nay tớ rất muốn gặp Cảnh Hạo Đông đó, tớ gọi điện thoại cho anh ấy đây.”

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ hơn, cô quay đầu đi, không nhìn Lâm Kim Thư.

Lâm Kim Thư cong môi, lấy điện thoại ra, phát hiện Cảnh Hạo Đông lại gọi đến.

Ánh mắt Lâm Kim Thư sáng lên, bấm nhận: “Alo!”.

Cảnh Hạo Đông mang theo ý cười: “Kim Thư em đang làm gì vậy? Bạch Cẩm Sương có ở nhà em không?”

Lâm Kim Thư hừ nhẹ một tiếng: “Đã biết rồi còn cố hỏi”

Cô ấy không tin, quan hệ giữa Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân tốt như vậy, Cảnh Hạo Đông không thể nào không biết Bạch Cẩm Sương ở nhà cô.

Cảnh Hạo Đông ngại ngùng cười: “Anh là đang tìm hiểu tình hình đó.”

“Nói đi, muốn làm gì?” Lâm Kim Thư hỏi thằng.

Cảnh Hạo Đông hắng giọng: “Cái đó... Buổi tối anh cùng Mặc Tu Nhân muốn mời em với Bạch Cẩm Sương đi ăn”

Lâm Kim Thư hỏi: “Địa điểm?”

Cảnh Hạo Đông phản ứng không kịp: “A?”

Anh ta thật sự kinh ngạc, anh ta đã chuẩn bị tâm lý bị Lâm Kim Thư từ chối, sau đó, dùng đủ các loại từ ngữ năn nỉ đeo bám, nếu như Lâm Kim Thư không nghe điện thoại, anh sẽ gọi điện thoại không ngừng, thậm chí đến trước cửa nhà Lâm Kim Thư chặn người.

Kết quả, Lâm Kim Thư trực tiếp hỏi anh ta địa điểm, anh ta thật sự bất ngờ mà.

Lâm Kim Thư bực bội: “Hỏi anh địa điểm đó, anh a cái gì mà a? Ăn cơm ở đâu?”

Cảnh Hạo Đông kích động hào hứng nói: “Không không không, ở nhà hàng Minh Toàn, thời gian thì tụi em chọn đi, tụi anh sao cũng được.”

Lâm Kim Thư cong lên, trong lòng thầm mắng, đúng là hai tên ngốc mà.

Cô ấy nói: “Vậy thì sáu giờ tối nay đi”.

Cúp điện thoại, Lâm Kim Thư mới nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang ở bên cạnh cửa sổ, không ngó ngàng Tiểu Bạch đang ở trong lòng: “Sáu giờ tối, nhà hàng Minh Toàn”

Bạch Cẩm Sương quay lưng nói: “ồ”.

Lâm Kim Thư đi qua cố ý nói: “Làm sao có vẻ như không vui vậy?”

Trong lòng Bạch Cẩm Sương nói, đương nhiên vui rồi, chỉ là không muốn biểu hiện ra bên ngoài thôi.

Nhưng mà cô đương nhiên sẽ không nói những lời này, cô hằng giọng nói: “Tớ đang nghĩ ngày mai đi làm”

Lâm Kim Thư vốn dĩ muốn trêu đùa cô, giật mình nói: “Cậu đi làm à?”

Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Ừa, tớ đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, nên đi làm rồi”

Lâm Kim Thư thở dài: “Được thôi. Cậu vui là được.”

Năm giờ chiều, hai người đã ra khỏi nhà.

Kết quả, cửa vừa mở thì nhìn thấy cửa nhà đối diện của Lâm Kim Thư cũng mở ra.

Sau đó, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tụ Nhân và Cảnh Hạo Đông lần lượt đi ra, Mặc Tu Nhận cúi đầu, dường như đang lướt điện thoại.

Cảnh Hạo Đông đi phía sau, thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta đi, sẽ đến sớm hơn bọn họ một chút, bọn họ nhất định đến trễ hơn chúng ta, đến lúc đó, chúng ta cùng nói là, đã đến hai giờ..”

Cảnh Hạo Đông đang khổ não dùng tâm dạy Mặc Tu Nhân kĩ năng nhỏ trong yêu đương,

Mặc Tu Nhân đi ở phía trước, cản tầm nhìn của anh ta, anh ta cũng không để ý.

Kết quả, lúc anh ta nói xong, mới nhìn thấy hai vị tiên nữ ở đối diện.

Sắc mặt anh ta cứng lại, lập tức quay người rời đi.

Lâm Kim Thư lạnh lùng nói: “Đứng lại!”

Mặc Tu Nhân đáng thương quay người: “Lúc nãy anh chưa nói gì cả”

Lâm Kim Thư cạn lời nhìn anh ta, nhưng mà Cảnh Hạo Đông là người thế nào, cô cũng đã sớm biết rồi, rảnh rỗi chả biết làm gì.

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, ánh mắt có chút lưu luyến không rời đi.

Bạch Cẩm Sương cắn môi: “Anh ở đối diện sao?”

Mặc Tu Nhân lập tức lắc đầu: “Không, đây là nhà của Cảnh Hạo Đông!”

Sắc mặt của Lâm Kim Thư kinh ngạc nhìn Cảnh Hạo Đông, tên này chuyển đến đối diện lúc nào vậy, sao cô lại không biết.

Kết quả, một giây sau Cảnh Hạo Đông không chút lưu tình bán đứng Mặc Tu Nhân: “Đúng, là nhà tôi, nhưng mà mấy ngày nay đều là cậu ở”

Mặc Tu Nhân: “..”

Anh chỉ muốn ở gần vợ anh một chút, có sai sao?

Nhưng mà không có Bạch Cẩm Sương, anh không cách nào ngủ được, ở nhà đối diện cô, trong lòng anh cũng có chút an ủi.

Biểu tình của Bạch Cẩm Sương có chút phức tạp nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh chuyển đến lúc nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.