Lúc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến bệnh viện thì thất Tổng Đình Nguyên đang ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu, ông ta ngồi ngoài ghế, hai tay túm lấy tóc, nhìn vô cùng tiều tụy.
Bạch Cẩm Sương đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tổng Đình Nguyên, tướng mạo của đối phương vô cùng không xứng đối với tuổi tác, nhìn trẻ trung một cách quá đáng.
Thế nhưng mà Tổng Đình Nguyên lúc này gần như khác xa với người đàn ông trong ấn tượng của cô.
Bạch Cẩm Sương vô cùng đau đớn, cô đi nhanh qua, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Bố!”
Tống Đình Nguyên ngẩng đầu nhìn cô với Mặc Tu Nhân một cái, vẻ mặt có chút tiều tụy: “Hai đứa đến rồi, con với Tu Nhân ngồi trước đi, bác sĩ đang kiểm tra cho me con!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Tổng Đình Nguyên, đột nhiên cô có cảm giác mình phải đứng lên, nếu không nếu mẹ mà thật sự xảy ra chuyện gì, Tổng Đình Nguyên gặp được đả kích này, sợ còn khó chấp nhận hơn cả cô.
Cô ngồi xuống bên cạnh Tổng Đình Nguyên, Mặc Tư Nhân cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giống như vô hình cho cô thêm lực lượng.
Cô mở miệng nói: “Bố, sau khi mẹ bị té xỉu xong thì có tỉnh lại không?”
Tổng Đình Nguyên nỗi: “Lúc trên đường ddauw đi bệnh viện đã tỉnh rồi!”
Bạch Cẩm Sương nghe ông ta nói như thế thì nhẹ nhàng thở ra. “Bổ đừng lo lắng, chờ bác sĩ ra rồi lại nói.
Tổng Đình Nguyên nghe thấy Bạch Cẩm Sương an ủi thì trong lòng càng khó chịu, ông ta biết trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng trái lại vẫn còn muốn an ủi ông ta, trong lòng ông ta tràn đầy áy náy.
Từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao nhiêu lâu, Đỗ Yến Oanh được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Vẻ mặt Đỗ Yến Oanh tái nhợt, Bạch Cẩm Sương và Tần Hạo nhanh chóng đi lên trước, vây quanh bác sĩ: “Bác sĩ, mẹ của tôi sao rồi?”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt có chút phức tạp: “Còn phải làm thêm một bước kiểm tra nữa, các người đợi một chút!” Bạch Cẩm Sương không ngờ vẫn chưa kiểm tra xong, trong lòng cô có chút nóng lòng.
Tình trạng của Tống Đình Nguyên cũng không kém Bạch Cẩm Sương là bao.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương bất ổn, nhưng vẫn an ủi
Tống Đình Nguyên: “Bố, bố về trước đi, để con chờ là được, bình thường cơ thể của mẹ con cũng không tệ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu!” Đáng tiếng, những lời an ủi này không cách nào có thể tấn an được Tổng Đình Nguyên.
Tống Đình Nguyên nhìn Bạch Cẩm Sương một cáu: “Cẩm Sương, con không cần phải an ủi bố, đều là do bố không tốt, trước đây không chăm sóc tốt cho mẹ con, bày giờ khó khăn làm bà ấy mới trở về, bổ vẫn không chăm sóc tốt cho bà ấy, lần trước bà ấy té xỉu, cho dù thể nào thì bố cũng nên đưa bà ấy đến bệnh viện để kiểm tra, nói cho cùng vẫn đều là lỗi của bố!”
Nhìn bộ dáng này của Tổng Đình Nguyên, trong lòng Bạch Cấm Sương vô cùng khó chịu, không biết nên an ủi ông như thế nào.
Nói đến thì chuyện này cũng là lỗi của cô, sau khi về nước có quả là bận rộn, chuyện gia đình và sự nghiệp cứ quấn lấy thân, thời gian dành cho Đỗ Yến Oanh quá ít, bởi vì cái con Hứa Phồn Tinh như thiêu thân kia, cô mới ngoài ý muốn phát hiện ra là mình mang thai, chuyện lúc ấy Đỗ Yền Oanh té xỉu, cô cũng không giải quyết được gì!
Nói cho cùng thì cô cũng là người sai nhiều hơn, lúc đó cô nên chú ý một chút, đưa Đỗ Yến Oanh đi kiểm tra!
Bạch Cẩm Sương nhằm mắt lại, có chút khó chịu vỗ vỗ lưng Tổng Đình Nguyên: “Bố, bố đừng tự trách, đợi xem bác sĩ nói thế nào đã.
Mặc dù Bạch Cẩm Sương nói như vậy nhưng trong lòng cô luôn có dự cảm không tốt.
Bình thường, nếu bệnh viện kiểm tra ra bệnh nặng thì sẽ kiểm tra rất nhiều lần, để tránh bị lâm bệnh. Chính vì Bạch Cẩm Sương hiểu rõ đạo lý này cho nên trong lòng mới khó chịu.
Mặc Tu Nhân hiểu Bạch Cẩm Sương, nhìn nhằm chặt hai mất lại, vẻ mặt khổ sở, trong lòng anh cũng rất đau đớn, thế nhưng mà loại chuyện này anh cũng bất lực, dù sao anh cũng không phải là thần.
Thời gian chờ đợi ở bệnh viện luôn dài dằng dẳng khiến người ta ngạt thở, giống như một ngày bằng cả một năm.
Cuối cùng cũng chờ được đến slucs Đỗ Yến Oanh làm xong hết tất cả kiểm tra đưa về phòng bệnh.
Bạch Cẩm Sương bảo Tổng Đình Nguyên trông Đỗ Yến Oanh, cô đi tìm bác sĩ
Mặc Tu Nhân đi cùng cô đến văn phòng của bác sĩ Phương.
Bác sĩ Phương là bác sĩ chủ trì kiểm tra cho Đỗ Yến Oanh, ông ta đang ngồi xem các kết quả kiểm tra thì thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi tới.
Ông ta hằng giọng một cái, nhìn bọn họ nói: “Hai người ngồi xuống trước đi!”
Bạch Cẩm Sương ngồi xuống, vẻ mặt có chút khẩn trương: “Bác sĩ Phương, mẹ tôi....
Bác sĩ Phương thấy bộ dạng Bạch Cẩm Sương lo lắng muốn nói rồi lại thôi, hai mắt ông ta lóe lên, mở miệng nói: “Các người là người nhà của bệnh nhân, cho nên tôi cũng không lừa gạt các người, tình huống cụ thể như thế nào cũng nên nói rõ ràng với các người, để các người xem cho bệnh nhân trị liệu!” “Vậy rốt cuộc mẹ tôi bị bệnh gì?” Bạch Cẩm Sương hỏi.
Vẻ mặt bác sĩ phương nghiêm túc nói: “Căn cứ theo kiểm tra thì bà Đỗ bị thiếu máu bất sản!”
Bạch Cẩm Sương chưa từng nghe qua loại bệnh này, chỉ nghe thấy hai chữ thiếu máu, cô theo bản năng nghĩ đến chuyện Đỗ Yến Oanh hay ngất xỉu.
Chỉ là trong ấn tượng của Bạch Cẩm Sương, bệnh thiếu máu hình như không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng nhìn vẻ mặt của bác sĩ Phương nghiêm túc như thế, chắc chắn là không nhẹ như vậy.
Cô hỏi: “Loại bệnh này... Có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ Phương nói: “Loại bệnh này có nghiêm trọng cũng không có nghiêm trọng, thiếu máu bất sản còn gọi là thiếu máu bất sản tủy, có mãn tính cũng có cấp tính, mà mẹ của cô lại bị thiếu máu bất sản cấp tính, hiện tại theo kiếm tra của tôi, sự tăng sinh của nhiều bộ phận trong tủy của bà ấy bị giảm nghiêm trọng, và số lượng tế bào nhỏ không tạo máu trong tủy cũng tăng lên, tình hình... khá là nghiêm trọng!”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương trở nên tái nhợt, cô theo bản năng siết chặt áo khoác thành một năm: “Loại bệnh này phải chữa như thế nào? Hiện tại có biện pháp chữa trị không?”
Bác sĩ Phương nhìn Bạch Cẩm Sương: “Phương pháp trị liệu thì có, chỉ là tình hình hiện tại của mẹ cô tương đối nghiêm trọng, còn gây ra bệnh giảm tiểu cầu khác, ví dụ như bệnh bạch cầu cấp tính, bệnh ứ máu cấp tính.... Trước mắt vẫn phải duy trì cho bệnh tình ổn định rồi mới trị liệu, việc điều trị bằng thường kháng thiếu mắt trước mắt là vô dụng.
Bác sĩ Phương dừng một chút rồi tiếp tục nơi: “Thiếu máu bất sản thường kèm theo nhiễm trùng nặng, thậm chí còn khiến nội tạng chảy máu, phương pháp điều trị chung của chúng tôi là dùng nội tiếp tổ của nam giới miễn dịch ức chế để chờ trị liệu bằng thuốc, nhưng mà nói thật thì hiệu quả không phải rất tốt, còn có một cách nữa là cắt bỏ, nhưng chủ yếu dành cho thiếu máu bất sản mãn tính thôi.
Bác sĩ Phương nói tới đây thì phải trầm ngâm một tiếng: “Nhưng mà những phương pháp này đều không phải phương pháp điều trị hiệu quả, muốn hoàn toàn chữa trị chứng thiếu máu bất sản cấp tính này, cần phải tiến hành cấy ghép tế bào gốc để tạo máu.
Con người Bạch Cẩm Sương rụt lại: “Ý của ông là.... cần phải cấy ghép đúng không?” . Truyện Phương Tây
Bác sĩ Phương gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, nó cần phải có sự phù hợp, cấy ghép tạo tế bào gốc thường sử dụng tế bào tạo máu gốc từ chính người bệnh hoặc thân thích trực hệ, ví dụ như bố mẹ, con cái, anh chị em ruột, để đạt được các tế bào sạch bệnh trong cơ thể, nhưng nói chung, tế bào tạo máu của chính một người cần tế bào gốc tạo máu sạch bệnh, cũng chính là cuống rốn chúng ta thường nói sau khi sinh, có cái này rồi thì không cần phải cấy ghép nữa!”
Bạch Cẩm Sương nghe thể thì đẳng chát nói: “Mẹ tôi không giữ lại cái này!”
Bác sĩ Phương vừa khách quan lại thành khẩn nói: “Vậy chỉ có thể để người thân khác tới làm cấy ghép!”
Bạch Cẩm Sương thẳng thắn: “Vậy dùng tôi đi!”
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt của Mặc Tu Nhân theo bản năng biến đổi: “Cẩm Sương!”