**********
Chương 539: Mọi người xôn xao
Lúc này, có một âm thanh thật thấp vang lên: “Cô ấy đang ngồi trên ghế sa lông bên kia kìa!”
Sun lập tức cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Xem ra, hôm nay không đi một chuyến uổng công rồi!”
Kết quả, nghe được lời này của Sun, có người không nhịn được mở miệng nói: “Ngài Sun, có thể ông không biết, Bạch Cẩm Sương là hạng người gì đâu. Cô ta dùng tiền mua độ hot của mình
trên mạng, nhưng thật ra khả năng thiết kế của cô ta vô cùng tệ hại, bình thường nhìn như rất có tài, thực chất đều là giả vờ cả thôi. Cho nên, ngay cả cuộc thi trang sức Thế Kỷ lần này cô ta cũng không dám tham gia!”
Giọng nói của Sun lập tức lạnh xuống: “Phải không? Sao tôi lại không biết, khả năng thiết kế của Bạch Cẩm Sương, vô cùng tệ hại vậy?”
Người nọ vội vàng cười nói: “Đó là vì ông không quen biết cô ta. Ông tuyệt đối đừng để bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa gạt!”
Sun nghe vậy, không thể nhịn nữa nhìn người nọ hỏi: “Vậy cô cảm thấy khả năng thiết kế của Black thế nào?”
Người nọ sửng sốt một chút: “Black là người đạt quán quân trong cuộc thi trang sức Thế Kỷ, tác phẩm thiết kế ra cực kỳ đẹp mắt. Khả năng của tôi, làm sao có tư cách đánh giá người ta cơ chứ!”.
Sun hừ lạnh một tiếng: “Vậy cô cũng không có tư cách đánh giá Bạch Cẩm Sương!”
Nét mặt người kia có chút mờ mịt: “Hả?”
Sun lạnh mặt, gằn từng chữ: “Black chính là Bạch Cẩm Sương, cô ấy mong muốn phía chính phủ và giám khảo chúng tôi giúp cô ấy giữ bí mật về thân phận trong cuộc thi. Mặc dù cô ấy định tranh giải một cách khiêm tốn, nhưng mà, tôi không cho phép loại người không có chút đạo đức và ranh giới cuối cùng nào như cô, tuỳ tiện chê bai một nhà thiết kế tài hoa như cô ấy!”.
Sun vừa dứt lời, ngay lập tức một trận xôn xao, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!
Bạch Cẩm Sương thế mà lại chính là Black!
Nhất là Lam Hiểu Yên và Dung Linh Nhi, sắc mặt xanh đỏ đan xen, thấy sự là đặc sắc tới cực điểm.
Sun không muốn phản ứng với đám người nói xấu sau lưng này, mở miệng nói: “Ai có thể dẫn tôi đi tìm Black!”
Lập tức có người đứng ra: “Ngài Sun, để tôi dẫn ông đi!”
Sun gật đầu một cái, đi đến chỗ Bạch Cẩm Sương ở bên kia.
Kết quả, Lam Hiểu Yên đột nhiên kéo anh ta lại, vẻ mặt vẫn khó mà tin nổi: “Ngài Sun, lời ông vừa nói... là thật sao?”
Sun hừ lạnh một tiếng: “Loại chuyện này, tôi còn cần nói dối sao? Hơn nữa, những tác phẩm trong quá khứ của Bạch Cẩm Sương, tôi cũng đã thấy qua một số rồi, khả năng như thế nào, liếc mắt qua là thấy ngay, há có thể bị các người tuỳ tiện chê bai như thế!”
Lam Hiểu Yên nghe vậy, ngỡ ngàng buông lỏng tay.
Lúc cô ta học đại học, thì đã ghen tỵ với Cẩm Sương, ghen tỵ cô có số mệnh tốt hơn mình, bất luận là cái gì, cô ta cũng âm thầm so tài với Bạch Cẩm Sương.
Mặc dù, cho đến bây giờ Bạch Cẩm Sương không phản ứng với cô ta, nhưng mà, loại tâm tư này, cô ta chưa bao giờ ngừng nghĩ về nó. Cô ta luôn nghĩ có một ngày, mình có thể giẫm bẹp Bạch Cẩm Sương ở dưới chân.
Thậm chí, cô ta còn mượn uy thế của Tổng Thuý Kiều, mượn thành tựu của Dung Linh Nhi để đi chế giễu Bạch Cẩm Sương.
Nhưng mà đến khi hết thảy sự thật được vạch trần, dường như cô ta mới đột nhiên tỉnh lại. Hoá ta, nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn không bằng Bạch Cẩm Sương sao!
Dung Linh Nhi đổi sắc mặt, cuối cùng, sâu xa nhìn Lam Hiểu Yên một cái, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, hôm nay quả thật là mất mặt đến cực điểm!
Dung Linh Nhi ảo não bỏ đi, bên kia, Sun đã tìm được Bạch Cẩm Sương.
Ông ta nở nụ cười: “Cô chính là Black!”
Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng: “Ngài Sun, rất vinh hạnh khi gặp được ông!” Sun cười bắt tay với cô: “Tôi cũng vậy, ngồi xuống nói chuyện đi!”.
Đàm Phi Vũ mặt mày ủ dột ngồi ở bên cạnh, không muốn rời đi. Cậu ta còn chưa hỏi rõ, rốt cuộc Bạch Cẩm Sương có biết thân thể thật sự của mình hay không, thật kém mà!
Sun nghĩ đến những lời mình vừa mới nói lúc tức giận nóng đầu đó, lúc này có chút lúng túng, không nhịn được hắng giọng một cái: “Xin lỗi côm Black. Vừa nãy quá tức giận, tôi không nhịn được, cho nên đã nói ra thân phận của cô rồi!”
Lúc ấy Bạch Cẩm Sương dùng tên giả để tham gia cuộc thi trang sức Thế Kỷ, phía giám khảo chính phủ bọn họ cũng biết, thậm chí còn biết tác phẩm của Bạch Cẩm Sương là cái nào!
Dẫu sao, thời điểm dự tuyển đã gây ra chuyện lớn như vậy, cho nên lúc tranh giải chính thức, bọn họ cũng rất nghiêm túc, sợ xảy ra điều gì sơ suất.
Chỉ có điều, lúc thật sự nhìn thấy bản thảo thiết kế tranh giải của Bạch Cẩm Sương, tất cả mọi người vẫn bị tác phẩm của Bạch Cẩm Sương rung động.
Đó là một ghim cài ngực áo hình mèo trắng, rất sống động, giống y như thật vậy. Tất cả các giám khảo, đều cho điểm cao nhất.
Lần này Sun trở về nước, chủ yếu là muốn gặp nhà thiết kế thiên tài này, ông ta thật sự mang theo tâm trạng vô cùng kích động mà đến.
Chỉ có điều, ông ta không nghĩ tới, vừa vào hiện trường buổi tiệc, đã gặp phải chuyện bực mình, quả nhiên là người nổi tiếng thì thị phi nhiều!
Ông ta thật lòng bức xúc thay cho Bạch Cẩm Sương.
Lúc Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Sun có chút không được tự nhiên, không nhịn được cười khẽ: “Ông không cần để ý đến chuyện này đâu, thân phận đã tiết lộ rồi thì cứ kệ đi. Dù sao, ban đầu tôi dùng tên giả, cũng là sợ có người nhằm vào tôi, bây giờ cuộc thi đã diễn ra rồi, kết quả cũng đã xác định, không có gì phải giấu giếm nữa cả!”.
Sun khẽ thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy nụ cười: “Tôi rất thích tác phẩm của cô, cũng như thích tính cách của cô vậy!”
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Đó là vinh hạnh của tôi!”
Sun không nhịn được xúc động: “Những năm này, nhân tài thiết kế trang sức ở trong nước, có phần thiếu hụt. Gần hai năm qua, người có danh tiếng tốt nhất, cũng chỉ là Á quân, còn có Tổng Chỉ Nam đó, thiết kế ra tác phẩm không ra hình dáng gì, ngược lại thủ đoạn khiến cho người so với người còn chán ghét hơn!”
Bạch Cẩm Sương cười một tiếng: “Năm đó chẳng phải ông đã đạt giải quán quân sao!”
Sun bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, sau khi tôi đạt giải quán quân, đã qua mười mấy năm, nước ta vẫn luôn bỏ trống, cũng may cô rốt cuộc cũng lấy được chức Quán quân một lần nữa. Lúc tôi biết kết quả của cuộc thi, tôi lập tức nghĩ rằng, nhất định phải về nước gặp cô một chút, trao đổi với cô. Đúng rồi, thiết kế lần này của cô thật mới mẻ và độc đáo, linh cảm của cô đến từ đâu vậy?”
Nghe vậy, biểu tình của Bạch Cẩm Sương trở nên buồn bã trong chớp mắt.
Cô mím môi: “Là con mèo nhà tôi!”
“Hả?” Sun ngây ngẩn: “Mèo nhà cô sao? Tác phẩm của cô, là...”
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái, giải thích thắc mắc của Sun: “Ngay trước cuộc thi không lâu, nhà tôi bị côn đồ đột nhập vào, mèo của tôi vì cứu tôi, cào tên côn đồ một cái, kết quả là nó bị đã chết rồi. Tôi... rất đau buồn, cho nên thiết kế ghim cài áo. Tôi nghĩ rằng, như vậy thì tôi có thể luôn đem nó đeo ở trước ngực mình!”
Ngài Sun không nghĩ tới, nguồn linh cảm của Bạch Cẩm Sương, thì ra lại là một câu chuyện khiến người xót xa đến thế.
Đỗ Yến Oanh nhìn Đàm Phi Vũ ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương, thấp giọng nói: “Hẳn là không nghe ngóng được gì rồi, tôi thấy con bé Cẩm Sương... hình như tính cảnh giác rất cao!”
Đàm Phi Tuấn có chút giật mình: “Cái này bà cũng nhìn ra được sao?”