**********
Chương 935: Một lòng thuận theo
Tiếng vo ve bị đụng của cậu ta truyền đến, Vân Yến ôm trán, cười khổ rồi lùi lại hai bước.
Ngẩng đầu nhìn thấy một chàng trai đẹp trai tỏa nắng, không biết có phải là ảo giác không, cô ấy cảm thấy người con trai này có chút quen mắt.
Kiều Thanh Tuấn nhìn thấy người phụ nữ ngẩng đầu chạy vào với mình, mắt cậu ta sáng lên, vội hỏi: “Cô không sao chứ?”
Vân Yến lắc đầu: “Tôi không sao, anh có sao không, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý đường!” Kiều Thanh Tuấn cười lên càng đẹp trai hơn: “Không sao, không sao, tôi cũng không nhìn đường, cô ở đây để nghe...giảng?” Vân Yến gật đầu: “Ồ, anh cũng vậy?”
Kiều Thanh Tuấn mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cậu tôi kinh doanh trang sức. Tôi biết ở trường có một bài giảng về trang sức, mà người giảng rất nổi tiếng trong giới, nên tôi đến xem cùng một bạn học thích thiết kế trang sức! Cô vẫn chưa có chỗ ngồi đúng không! Nào, ngồi với chúng tôi!”
Kiều Thanh Tuấn rất nhiệt tình, Vân Yến đáp lại bằng một nụ cười, và theo cậu ta vào lớp học, Kiều Thanh Tuấn đã sắp xếp cô bên cạnh một cách chu đáo.
Nhắc mới nhớ, Kiều Thanh Tuấn không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng khoảnh khắc thực sự nhìn thấy Vân Yến, cậu ta cảm thấy...có người thật sự đủ khiến người ta yêu trong nháy mắt. Trái tim trẻ của Kiều Thanh Tuấn đã rung động, cậu ta vừa định gọi bạn cùng phòng để giúp cậu ta lấy bữa trưa hộ, nhưng cậu ta hiện tại không muốn nghĩ về điều đó.
Cậu ta muốn ngồi cạnh Vân Yến và trò chuyện với cô ấy.
Vân Yến phát hiện ra rằng kiến thức của cậu ta thực sự rất phong phú, cậu ta biết hầu hết mọi thứ, và là một người rất thú vị, khi hai người trò chuyện, họ càng trở nên thân mật hơn.
Về phía Sở Tuấn Thịnh, anh ta vốn dĩ đi theo Vân Yến, nhưng nhận được cuộc gọi đến, anh ta liền đi trả lời cuộc gọi đó.
Kết quả, anh ta vừa trả lời điện thoại xong, nhìn thấy Vẫn Yến đã đi rồi, anh ta cười bất lực lắc đầu, đi vào phòng học nơi Bạch Cẩm Sương giảng bài.
Khi đến cửa phòng học, anh ta nhìn quanh, định tìm Vân Yến.
Đang quan sát, ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại ở một vị trí bên cửa sổ.
Anh không chỉ nhìn thấy Vân Yến, mà còn thấy một người rất quen thuộc, cháu trai của anh ta, Kiều Thanh Tuấn
Sở Tuấn Thịnh không khỏi nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này, muốn làm gì, muốn cướp nóc nhà của cậu nó à!
Kiều Thanh Tuấn hoàn toàn không thấy Sở Tuấn Thịnh, cậu ta đang nói chuyện với Vân Yến và trao đổi thông tin liên lạc.
Vân Yến coi cậu ta như một cậu bé có thể trò chuyện, và trong khi trò chuyện, Kiều Thanh Tuấn phát hiện ra rằng cả hai đang đánh liên minh, và dường như họ đã lại thân thiết với nhau hơn.
Kiều Thanh Tuấn hào hứng nói: “Id game của cô là gì, cả hai lên mạng và xem một chút, thế nào?” Vân Yến không thay đổi id trò chơi, nhưng cô biết bây giờ có rất nhiều người thích thay đổi cái này, cô gật đầu, và hai người mở trò chơi và đăng nhập.
Ngay khi Kiều Thanh Tuấn lên mạng, anh ta nóng lòng đưa điện thoại di động cho Vân Yến xem: “Nhìn xem, đây là id của tôi, tôi tên là thiếu gia Kiều!” Khi Vân Yến nhìn thấy cái id đó và nghe thấy những lời của Kiều Thanh Tuấn, toàn thân cô ấy trở nên cứng đờ, và cô ấy chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Không thể nào, dãy số này quá quen thuộc, trước đây cô luôn cho rằng dãy số này là của Sở Tuấn Thịnh!
Chưa kể ảnh đại diện vẫn chưa đổi, nghe nói id game là duy nhất, lặp đi lặp lại cũng không chơi được!
Cô không ngờ rằng Sở Tuấn Thịnh lại còn làm ra chuyện này!
Vẫn Yến vốn đã tha thứ cho Sở Tuấn Thịnh, khi nhìn thấy cái id quen thuộc này, cô chỉ cảm thấy đầu óc khó chịu, trong mắt tràn đầy tức giận, nhìn về phía Kiều Thanh Tuấn, hỏi: “Đây là tài khoản trò chơi của anh?”
Kiều Thanh Tuấn có chút khó hiểu: “Ừ, có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của Vân Yến có chút phức tạp: “Anh và Sở Tuấn Thịnh có quan hệ gì?”
Kiều Thanh Tuấn sững sờ một lúc, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Thằng nhóc hồi hám không ngoan ngoãn đi học, làm gì ở đây vậy?”
Kiều Thanh Tuấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn Thịnh, sau đó nhìn Vân Yến, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, trước đây...Cậu nhỏ của tôi dùng tài khoản trò chơi của mình để chơi trò chơi!
Vậy...Cậu nhỏ có cùng Vân Yến chơi game hay không! Mối quan hệ giữa anh ta và Vân Yến là gì...?
Không có quá nhiều chênh lệch tuổi tác giữa Kiều Thanh Tuấn và Sở Tuấn Thịnh, vì vậy cậu ta đã gần gũi với Sở Tuấn Thịnh hơn từ khi còn nhỏ, nhưng cậu ta cũng rất sợ Sở Tuấn Thịnh.
Nhưng mà không biết đã xảy ra chuyện gì, chuyện này sẽ khiến cho trong lòng cậu ta tức giận, chỉ là không nén được lửa giận trong lòng, nổi loạn nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Đây là trường học của cháu, tại sao cháu không được ở đây!”
Sở Tuấn Thịnh sắc mặt trầm xuống: “Cậu nhớ cháu hôm nay có tiết học!”
Kiều Thanh Tuấn nghĩ rằng đó là do cậu của mình đang kinh doanh trang sức nên cậu ta đến để nghe một số bài giảng về trang sức, nhưng cậu ta không ngờ rằng khi cậu ta đến có cậu của mình, dường như cậu ta đã bị mất hứng thú.
Cậu ta siết chặt cằm, nhìn chằm chằm Sở Tuấn Thịnh: “Cháu đã xin nghỉ phép rồi!”
Sở Tuấn Thịnh vẻ mặt không tốt lắm: “Xin nghỉ phép để nghe thuyết giảng, thật là có “phát triển”!”
Kiều Thanh Tuấn giống như một đứa trẻ nổi loạn không chịu sự kỷ luật của bố mẹ: “Tại sao không được nghỉ phép để đến nghe? Cậu không phải nói đến nhà thiết kế này rất nổi tiếng. Cơ hội như vậy chỉ cầu mà không ép được, tại sao cháu không thể đến? Cháu có làm chuyện gì hay sao mà cậu khịa cháu nhiều thế?” “Đủ rồi, Kiều Thanh Tuấn!” Sở Tuấn Thịnh còn mặt mũi. Trong giảng đường có rất nhiều sinh viên. Anh ta đang tranh cãi với Kiều Thanh Tuấn, mọi người đều nhìn sang đây.
Sở Tuấn Thịnh thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì sau này tan học nói, tốt nhất yên phận một chút, đừng tưởng cậu thực sự không trị được cháu?”
Trước khi Sở Tuấn Thịnh lên tiếng, anh ta vẫn dùng cách nói của người lớn tuổi để giáo dục Kiều Thanh Tuấn. Tuy nhiên, sau khi thấy Kiều Thanh Tuấn nói mà không do dự, anh ta thực sự trở nên tức giận!
Mặc dù Kiều Thanh Tuấn cảm thấy đau khổ và tức giận, câu ta vẫn thuyết phục mình sau khi nhìn thấy chú của mình thực sự tức giận!
Miệng cậu ta mấp máy, vừa khịt mũi vừa kéo mặt, quay đầu không nói nữa.
Sở Tuấn Thịnh có chút bất lực: “Vẫn Yến, xin lỗi, tôi làm trò cười với cô rồi, nó vẫn là trẻ con và tính tình không tốt lắm!”
Kiều Thanh Tuấn không khỏi trừng mắt nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Ai là đứa nhỏ, cháu đã ngoài 20 tuổi rồi!”
Sở Tuấn Thịnh không nói nên lời: “Vân Yến, cô cũng thấy rồi, những người thực sự trưởng thành, ai sẽ nói những điều như vậy, theo tôi, những người vừa mới ra ngoài xã hội, chưa trải qua những lần bị xã hội đánh đập đều là đồ trẻ con!”
Kiều Thanh Tuấn, bị coi là một đứa trẻ, đỏ mặt: “Cậu...
Sở Tuấn Thịnh uể oải liếc cậu ta một cái: “Câm miệng!”
Kiều Thanh Tuấn đau khổ nhìn chằm chằm vào Sở Tuấn Thịnh, cảm thấy rằng Sở Tuấn Thịnh đã làm cho cậu ta xấu hổ trước mặt Vân Yến, vì vậy cậu ta chỉ có thể quay đầu lại và tự mình tự kỷ.
Thấy cả hai đều ngừng nói, Vân Yến nói: “Hai người hóa ra là cậu cháu, nên tôi mới nói...Làm sao mà Kiều Thanh Tuấn trông rất quen!”
Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười: “Là cháu trai của tôi!”
Vân Yến gật đầu cũng không phủ nhận, thật ra cô ấy vẫn để ý Sở Tuấn Thịnh dùng tài khoản của Kiều Thanh Tuấn giả vờ là tài khoản của anh ta để lừa dối mình, cô ấy cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy nhiên, cô ấy đã là một người trưởng thành, có thể thấy Kiều Thanh Tuấn và Sở Tuấn Thịnh đang có mẫu thuẫn với nhau, cô không dám tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, chỉ có thể để và lên bản thân chán nản, tính tí nữa kết thúc bài thuyết giảng sẽ tính sổ với Sở Tuấn Thịnh.
Đúng, là tính sổ, chứ không phải là để ý Sở Tuấn Thịnh, không biết cô ấy bắt đầu từ khi nào, dường như cô ấy đối với những thứ mà Sở Tuấn Thịnh lừa dối trước đây, cảm thấy nhạt nhòa rồi, không còn bận tâm nhiều như vậy nữa!