**********
Không chỉ có văn phòng của Bạch Cẩm Sương tên là Tư Huyền, ngay cả mỗi lần cô đi dự thi, đều dùng tên Tư Huyền. Mấy năm nay, cái tên nhà thiết kế Trang sức đá quý Tư Huyền như sấm bên tại ở trong giới trang sức. Chỉ có điều, chưa từng có ai nhìn thấy hình dáng Tư Huyền thế nào. Người khác còn tưởng rằng, Tư Huyền chính là bản thân Bạch Cẩm Sương!
Lần này Bạch Cẩm Sương trở về thành phố Trà Giang, định giương buồm ra khơi, không thể thiếu những công ty khác hợp tác, cái tên này, vẫn phải dùng đến.
Còn về chuyện giúp Bạch Cẩm Sương tìm lại trí nhớ, Đàm Phi Vũ cảm thấy không sốt ruột, cái này phải tuỳ duyên. Hơn nữa, mục đích chủ yếu của anh ta, vẫn là muốn khiến cho Bạch Cẩm Sương thích mình!
Đàm Phi Vũ thầm xoa xoa hai tay cổ vũ tinh thần cho mình, lập tức nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói: "Phi Vũ, xong rồi thì em cũng đi lo chuyện của mình đi, dù sao chị cũng đã về nước. Hơn nữa, công việc của em ở bệnh viện chắc không rảnh rỗi như vậy."
Đàm Phi Vũ cười khan một tiếng: "Chuyện này... vẫn tạm được!"
...
Trang sức đá quý Hoàng Thuỵ, hội nghị cấp cao và nhân viên chủ chốt mỗi tháng một lần.
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng ngồi ở vị trí chính trong phòng họp, thần sắc lãnh đạm, tựa như từ đầu đến cuối đều từ chối người ngàn dặm.
Năm đó, người đàn ông này cũng rất lạnh nhạt, nhưng mà, so với sự lạnh nhạt không thèm để ý đến hết thảy như bây giờ, hoàn toàn khác biệt.
Triệu Văn Vương ngồi ở bên cạnh anh, mở miệng thay anh: "Bộ phận thiết kế, còn có chuyện gì khác không?"
Mấy năm này, Mặc Tu Nhân ít can thiệp vào chuyện của trang sức đá quý Hoàng Thuy, chỉ tới họp mỗi tháng một lần, thỉnh thoảng sẽ bất ngờ cho người kiểm tra sổ sách, cũng không quản những chuyện khác.
Bây giờ anh đã hoàn toàn tiếp nhận tất cả sản nghiệp của nhà họ Tần, công việc năng nhọc, khiến anh trở thành một cổ máy làm việc lạnh băng. Triệu Văn Vương hiểu tâm tư của anh nhất, lúc anh không muốn nói chuyện, đều là Triệu Văn Vương đọc hiểu biểu cảm của anh, truyền đạt ý của anh.
Lời Triệu Văn Vương vừa mới nói ra, lập tức nghe thấy Dư Thiên Thanh nói: "Tôi nghe nói, trang sức đá quý Tư Huyền muốn mở văn phòng trang sức ở thành phố Trà Giang, tôi đề nghị chúng ta nên hợp tác với bọn họ! Trang sức đá quý Tư Huyền phát triển ở nước Z, chủ yếu chia làm hai bộ phận. Một là các mẫu mã hợp tác với các công ty khác, sản xuất một lượng lớn trang sức đắt tiền. Hai là tư nhân đặt làm riêng. Về mảng đặt hàng riêng này, các văn phòng khác hoặc thậm chí là công ty, đều khó có hy vọng đuổi kịp trang sức đá quý Tư Huyền. Bởi vì bọn họ có nhà thiết kế trang sức đá quý Tư Huyền nổi tiếng nhất, trẻ tuổi nhất thế giới. Nhưng mà, trang sức đắt tiền do bọn họ thiết kế, cũng đã chiếm lĩnh thị trường rất lớn, mỗi lần thiết kế đều vô cùng có tiêu chuẩn. Nghe nói nhà thiết kế trong văn phòng của bọn họ, đều do Tư Huyền tự mình hướng dẫn. Tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể chia một chén canh ở nơi này. Nghe nói, chỉ mới hai ngày trang sức đá quý Tư Huyền thả lời muốn thành lập văn phòng ở thành phố Trà Giang, đã có rất nhiều công ty tìm tới cửa. Tôi cảm thấy, công ty chúng ta không nên bỏ qua cơ hội lần này!"
Dư Thiên Thanh nói đâu vào đấy, chia sự phát triển của nội bộ trang sức đá quý Tư Huyền thành hai bộ phận lớn, tìm ra bộ phận mà công ty có thể thu được lợi ích hợp tác, mở ra trước mặt các cán bộ cấp cao.
Hiện tại cô ta là một trong nhà thiết kế chính của trang sức đá quý Hoàng Thuỵ. Năm đó thời điểm Bạch Cẩm Sương vẫn còn ở đây, cô ta phí hết tâm tư muốn quyến rũ Mặc Tu Nhân, lại không nghĩ rằng, Mặc Tu Nhân không hề lay động. Về sau, Bạch Cẩm Sương biến mất, sau khi cô ta tốt nghiệp, liền tiến vào trang sức Hoàng Thuỵ.
Anh trai cô ta Dư Thiên Hạo là bạn tốt của Tần Vô Đoan, nhìn vào mối quan hệ nông cạn này của Tần Vô Đoan, có thể nói là ban đầu, Mặc Tu Nhân phá lệ tuyển dụng cô ta.
Cũng may, Dư Thiên Thanh cũng không khiến cho Mặc Tu Nhân thất vọng. Cô ta dằn lòng xuống, cố gắng học thiết kế. Mấy năm này, đã hoàn toàn có thể im đương một mình một phía.
Chỉ có điều, đây chẳng qua là người khác nhìn thấy. Ở nơi người khác không thấy được, Dư Thiên Thanh nhìn người đàn ông càng ngày càng lạnh lùng, oán hận đối với Bạch Cẩm Sương lại càng sâu. Người đàn ông này tốt như vậy, sao cô ta có thể đối xử với anh như thế!
Nếu như Bạch Cẩm Sương không quý trọng, vậy cũng đừng trách cô ta không khách khí.
Dư Thiên Thanh cố gắng muốn leo lên cao hơn, đứng cùng một nơi với người đàn ông kia, cùng trải qua mưa gió.
Nghe được lời của Dư Thiên Thanh, đáy mắt Triệu Văn Vương thoáng qua một tia tán thưởng. Dư Thiên Thanh này, hai năm gần đây càng lúc càng có tiền đồ.
Anh ta nhìn vẻ mặt của Mặc Tu Nhân một cái, nhìn mọi người xung quanh một vòng, hỏi: "Những người khác cảm thấy thế nào?"
Lúc này, Vân Yến mở miệng nói: "Tôi tán thành với đề nghị của nhà thiết kế Dư, hợp tác với trang sức đá quý Tư Huyền, đó là xu thế tất yếu.
Triệu Văn Vương nghe vậy, hơi giật mình. Phải biết, ở bộ phận thiết kế, nếu hai người không đối địch, vậy thì không phải là Vân Yến và Dư Thiên Thanh!
Năm đó, Vân Yến là trợ lý dưới quyền của Bạch Cẩm Sương. Đối với Vân Yến, từ trước đến nay Bạch Cẩm Sương cũng không giấu giếm. Sau khi Bạch Cẩm Sương rời đi, năng lực của Vân Yến được cổ động tán dương, tính tình trước đây có chút nhát gan của cô, cũng dần dần thay đổi.
Chỉ có điều, Vân Yến sùng bái Bạch Cẩm Sương, vô cùng căm thù Dư Thiên Thanh, bởi vì từ trong miệng của Lâm Kim Thư, cô ấy biết được, năm đó Dư Thiên Thanh định quyến rũ Mặc Tu Nhân.
Cho nên, đừng để ý Dư Thiên Thanh có bao nhiêu ưu tú, sự chán ghét mà Lâm Kim Thư giành cho cô ta, đều không hề giảm bớt
Năm đó, Vân Yến thích Cảnh Hạo Đông. Cuối cùng, sau khi Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư ở cùng nhau, cô ấy mới buông tha đoạn tình cảm này. Ngược lại là bởi vì Bạch Cẩm Sương biến mất, cô ấy và Lâm Kim Thư đều lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, hai người có một số tiếng nói chung, mấy năm này càng thân thiết hơn.
Chỉ có điều, mặc dù Vân Yến căm thù Dư Thiên Thanh, nhưng mà trong công việc, cho đến bây giờ cô ấy đều luôn tỉnh táo. Hợp tác với trang sức đá quý Tư Huyền, đối với công ty mà nói, tuyệt đối là một cơ hội kiếm tiền rất tốt.
Triệu Văn Vương nhìn thấy Dư Thiên Thanh và Vân Yến hiếm khi nào nhất trí, còn có chút vui mừng yên tâm. Kết quả, không đợi anh ta vui mừng yên tâm được hai giây, lập tức nghe thấy Dư Thiên Thanh châm chọc: "Hiếm thấy nha, nhà thiết kế Vân mà cũng có lúc nhất trí với cách nghĩ của tôi!"
Gương mặt Vân Yến trong nháy mắt lạnh xuống: "Công ra công, tư ra tư. Chỉ cần là chuyện tốt cho công ty, tôi đương nhiên hết sức tán thành. Nhưng mà, nếu như là người mà tôi nhìn không vừa mắt, dù có nêu lên nhiều ý kiến hơn đi nữa, tôi cũng sẽ không thấy cô ta thuận mắt!"
Mi tâm Triệu Văn Vương nhíu nhíu. Vân Yến này, mấy năm nay miệng lưỡi càng lúc càng lợi hại. Thần thái bây giờ, giọng điệu bây giờ, trước mặt nhiều người như vậy nói với Dư Thiên Thanh, chẳng khác nào đang nói, đúng, tôi nhìn cô không vừa mắt.
Dư Thiên Thanh tức giận vỗ bàn: "Vân Yến cô đừng có quá đáng!"
Vân Yến hừ lạnh một tiếng, xem thường.
Mặt Triệu Văn Vương lạnh xuống: "Dư Thiên Thanh, đây là hội nghị cấp cao và nhân viên chủ chốt mỗi tháng một lần, cô chú ý chút đi!"
Dư Thiên Thanh theo bản năng nhìn Mặc Tu Nhân mặt không cảm xúc, ảo não cắn môi một cái: "Xin lỗi, trợ lý Triệu, tôi thất lễ rồi!"
Triệu Văn Vương khẽ hừ một tiếng, không tiếp lời cô ta. Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Tu Nhân: "Tổng giám đốc Mặc, anh xem chuyện này giao cho ai xử lý?"