Phía bên kia của hành lang.
Giọng nói lúc này của Cảnh Hạo Đông có chút trầm xuống: “Kim Thư, tại sao hai ngày nay em. đều trốn anh vậy, không chúng ta là bạn sao?”
Lâm Kim Thư ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Hạo Đông một cái với một khuôn mặt không chút thay đổi, nói: "Là bạn bè cho nên chúng ta phải giữ khoảng cách”
Đôi lông mày của Cảnh Hạo Đông lại càng nhíu chặt hơn: "Em đang nói cái gì vậy? Là bạn bè thì sao chúng ta lại phải giữ khoảng cách chứ?”
Lâm Kim Thư cũng khẽ nhíu mày: "Bởi vì nam nữ là khác biệt, nếu như anh là một cô gái thì có lẽ anh đã trở thành bạn thân của tôi rồi”
Lâm Kim Thư coi như đã mơ hồ biết đạt rõ ý của mình rằng cô ấy chỉ có thể là bạn với Cảnh Hạo Đông mà thôi. Nếu như anh ta muốn phát triển quan hệ nam nữ, vậy thì thôi đi.
Dĩ nhiên là Cảnh Hạo Đông cũng hiểu ý tức trong lời nói của cô ấy. Anh ta chợt giật mình, sắc mặt lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi: “Vì sao Lâm Thanh Tuấn thì được còn anh lại không được."
Khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng của Lâm Kim Thư cũng trở nên khó coi: “Anh nhất định phải nhắc cho tôi nhớ đoạn tình cảm trước kia của tôi có bao nhiêu thất bại sao?”
Cảnh Hạo Đông có chút luống cuống: "Kim Thư, không phải như vậy, ý của anh là...”
Cảnh Hạo Đông nhìn thấy Lâm Kim Thư như vậy mà lại không biết nên nói cái gì. Vì vậy mà lúc này, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ buồn phiền và hối hận.
Trái tim của Vân Yến chợt co rút. Cô ấy cảm thấy người hôm qua đã giúp đỡ cô ấy, người đàn ông đã nở một nụ cười nih hoặc với cô ấy thì không nên như vậy. Anh ta phải là người phóng túng một cách thoải mái chứ không nên tùy tiện để lộ vẻ hèn mọn trước mặt người ngoài như vậy.
Sắc mặt của Vân Yến chợt có chút cô đơn nhưng cô ấy vẫn không nỡ cứ như vậy mà rời đi.
Lâm Kim Thư dường như có chút bực bội: "Được rồi, tôi muốn quay lại công việc, anh cũng trở về đi.”
Lâm Kim Thư nói xong thì lập tức quay người muốn trở về phòng công nghệ thông tin. Tuy nhiên, khi cô ấy vừa mới xoay người, cánh tay đã bị Cảnh Hạo Đông giữ chặt: "Lâm Kim Thư!"
Lâm Kim Thư lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Anh còn có chuyện gì khác sao?"
Sắc mặt của Cảnh Hạo Đông lập tức thay đổi. Cuối cùng, anh ta cố gắng lộ ra một nụ cười cứng nhắc: “Như em đã nói, chúng ta là bạn bè. Mặc dù đàn ông và phụ nữ khác nhau, cho nên phải giữ khoảng cách, nhưng... Sau này em có thể đừng trốn anh nữa được không?”
Lâm Kim Thư nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông một cái: "Tôi sẽ không trốn anh nữa đâu.”
Lúc này, Cảnh Hạo Đông mới thở phào nhẹ nhõm rồi đưa mắt nhìn Lâm Kim Thư quay về phòng công nghệ thông tin.
Ánh mắt của anh ta có chút buồn phiền. Anh ta bực bội đưa tay lên vuốt tóc, vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ?
Anh ta vốn nên một cậu chủ Cảnh phiêu lưu khắp nơi, nhưng từ khi nào anh ta lại trở nên như một bà báo mẫu già như vậy.
Khi cảm xúc của Cảnh Hạo Đông còn đang buồn phiền thì chợt nghe thấy tiếng có người gọi mình: "Anh Cảnh”
Cùng lúc này, khi Tề Bạch Mai đang đến Hoàng Thụy thì có một chiếc xe taxi đang lao nhanh về phía xe của cô ta.
Từ sáng sớm, tâm trạng của Tề Bạch Mai đã không thoải mái rồi. Cô ta lập tức xuống xe rồi chỉ tay vào người lái xe taxi: “Anh không có mắt mà nhìn tốc độ tối đa khi chạy trên con đường này bốn mươi à? Anh lái xe nhanh như vậy là đang vội vàng muốn đi đầu thai hay sao?”
Người lái xe taxi cũng vội vàng xuống xe với vẻ mặt có lỗi: “Cô gái, tôi xin lỗi. Vị khách này của tôi đang có chút việc gấp, cho nên tôi mới muốn nhanh chóng đưa khách đến điểm đích, thật xin lỗi cô.”
Tề Bạch Mai nghe thấy người này nói như vậy thì lửa giận trong lòng cô ta cũng đã tiêu tan được phần nào. Tuy vậy, cô ta vẫn nói với giọng điệu có chút khó chịu: “Nói một câu xin lỗi thì là xong sao? Anh xem xe của tôi đã bị anh cọ vào rồi biến thành cái dạng gì rồi?”
Sáng sớm, tâm trạng cô ta đã rối loạn rồi.
Tề bạch Mai là một người ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng trong lòng lại mềm mại. Cho nên cô ta cũng chỉ phát tiết ngoài miệng như vậy mà thôi chứ không có thực sự muốn làm cái gì cả.
Kết quả là, người lái ài xế xe taxi do dự mất hai giây rồi có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: "Chuyện này... Cô ra giá đi, tôi sẽ bồi thường cho cô”.
Xe taxi của anh ta cũng không phải là xe của một công ty nào. Anh ta đã đăng ký làm xe của riêng mình cho nên anh ta thật sự không thể trả một mức tiền vượt quá phạm vi bồi thường, bởi vì anh ta còn phải đi xin bên bảo hiểm.
Tề Bạch Mai sững sờ một chút rồi nóng nảy nói: “Anh đang có ý gì thể hả? Cứ làm như tôi đang lừa tiền anh vậy.”
Lúc đầu, cô ta cũng không có ý này. Nhưng mà người tài xế kia lại nói như vậy, thật sự là khiến cho tâm trạng của cô ta lập tức trở nên không tốt.
Khi Tề Bạch Mai nói xong mà người tài xe taxi còn chưa kịp lên tiếng thì cửa sau của chiếc xe đã được mở ra.
Nhìn thấy người đang bước khỏi xe, Tề Bạch Mai chợt sửng sốt mất một giây mà cứ ngây ngốc đứng đó. Sao trên đời này lại có người đẹp như vậy được chứ? Dáng vẻ ôn hòa đến vậy, đây chắc chắn là vị cậu chủ trong truyền thuyết rồi.
Tề Bạch Mai cứ như vậy mà nhìn không chớp mắt, đến mức nước bọt của cô ta cũng sắp rơi xuống.
Kết quả, khi đối phương mới mở miệng, Tề Bạch Mai cũng không có ý định để cái miệng độc ác của mình hoạt động nữa mà định lấy cái để giày đập thẳng vào mặt anh ta.
Trong xe taxi cũng không phải là người bên ngoài, mà là Vân Thành Nam của bệnh viện.
Hiện tại, bệnh viện kia đang có một ca phẫu thuật cần anh ta phải đến ngay cho nên anh ta mới vội vàng mà thúc giục người lái xe taxi nhiều lần như vậy.
Có lẽ nếu không phải vì mấy lời thúc giục của anh ta thì người tài xế xe taxi cũng không có vào chiếc xe của Tề Bạch Mai. Vì vậy, khi Vân Thành Nam ngồi trong xe mà nghe thấy Tề Bạch Mai nổi giận với người tài xế xe taxi thì cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Anh ta dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn Tề Bạch Mai: "Chẳng lẽ cô không phải là đang lừa tiền. người khác hay sao? Nhìn vào mặt mũi của cô, rồi cách ăn mặc sang trọng như vậy, tại sao phải làm khó một người lái xe taxi chứ. Xe của cô bị cọ vào nghiêm trọng đến vậy sao? Hơn nữa, người lái xe cũng đã giải thích với cô rồi. Là do tôi đang có việc gấp, cô cần gì phải hung hăng rồi. chèn ép người khác như vậy?”
Tề Bạch Mai chợt họng nghẹn: "Anh... Anh đúng là gân cổ lên mà cãi. Chuyện vừa rồi cũng không phải là do tôi gây ra, tôi muốn anh ta bồi thường thì sao chứ? Tôi có sai khi ăn mặc một cách sang trọng hay không? Tiền của tôi cũng không phải là được gió thổi tới. Tôi nói cho anh biết, anh đúng là một người không biết nói đạo lý”.
Nếu không phải vì khuôn mặt đẹp trai này, cô ta thực sự đã mắng chửi người ta rồi.
Vân Thành Nam nghe vậy thì nhíu mày, thực tế thì Tề Bạch Mai cũng không phải là một người biết nói lý.
Nhưng mà, bây giờ anh ta đang có việc gấp, hơn nữa chuyện liên quan đến mạng người lại là một chuyện vô cùng quan trọng. Vì vậy, anh ta cũng không thể tiêu tốn thời gian ở đây mà giảng đạo lý được. | Anh ta nhíu mày nhìn Tề Bạch Mai với sắc mặt không chút lo lắng: “Cô để lại số thẻ đi, tôi sẽ thay người tài xế này bồi thường cho cô.
Hành động này của Vân Thành Nam khi đặt vào trong mắt Tề Bạch Mai đơn giản là một sự coi thường.
Vì vậy, cuối cùng thì lửa giận trong lòng Tề Bạch Mai cũng không thể đè ép được nữa. Cô ta tức giận đi về phía trước: “Anh nghĩ tôi làm vậy là vì chút tiền đó sao? Tôi chỉ muốn sự thận mà thôi. Cái miệng của anh có thể tích..
Kết quả là, khi chữ đức còn chưa ra khỏi miệng, Tề Bạch Mai đã hét lớn một tiếng. Cô ta bị trượt chân, cả người không thể đứng vững, cái eo cũng bị trật đi một chút. | Cơ thể của cô ta lập tức bị xoay mà biết thành hình chữ S. Cô ta chật vật vị vào xe, đau đớn nhìn Vân Thành Nam với vẻ mặt tràn đầy sự tức giận: “Anh đúng là cái đồ sao chổi. Tôi đúng là đen đủi cả tám đời mà. Sao mới sáng sớm mà tôi chưa gặp được chuyện tốt nào vậy?”
Vân Thành Nam cũng không ngờ tới một người đi bộ như cô ta mà có thể tự khiến mình bị đau chân rồi tự xoay eo của mình như vật. Đây đúng là một chuyện kỳ lạ.
Anh ta nhíu mày rồi đi lên phía trước và nhìn lên chân của Tề Bạch Mai một chút. Sau đó, anh ta trầm giọng nói: "Không có vấn đề gì, may là không làm xương cốt bị thương”
Tề Bạch Mai vừa thấy tức lại vừa thấy đau: "Anh nói không bị thương là không bị thương chắc?”.
Vân Thành Nam cũng không nhìn cô ta. Anh ta đứng dậy rồi đưa tay đè theo eo của cô ta. Tề Bạch Mai lập tức hét lớn: "A a a, thật bất lịch sự. Ai cho anh sờ lên eo của tôi”
Sắc mặt của Vân Thành Nam như không thể nhịn được nữa: “Cô la hét cái gì thế? Tôi là bác sĩ, tôi chỉ muốn xem cô có bị trật khớp nghiêm trọng mà thôi.”
Anh ta là bác sĩ, cho nên dĩ nhiên là anh ta không thể nhắm mắt làm ngơ trước những người bị thương.
Tuy vậy, mặt mũi của Tề Bạch Mai vẫn tràn đầy sự tức giận mà nói: “Dù vậy thì anh cũng không thể chạm vào eo của tôi. Anh có biết là không được tùy tiện sờ vào eo của một người phụ nữ sao? Anh đừng lấy cớ là bác sĩ, chỉ có trời mới biết anh có phải là bác sĩ thật hay không. Nếu anh thật sự là bác sĩ thì anh hãy đem giấy chứng nhận trình độ bác sĩ ra đây cho tôi xem đi”
Vân Thành Nam cảm thấy huyết áp của mình đang tăng rất nhanh. Anh ta cố nén cơn tức giận trong lòng xuống: “Ai mà mang theo giấy chứng nhận trình độ bác sĩ theo mình chỉ sợ là người đó mắc bệnh không nhẹ”.