Sau khi Mặc Tu Nhân nghe xong, cũng hiểu được đại khái ý nói của Lâm Kim Thư rồi. Cho dù anh không hiểu cũng biết điều này rất khó thao tác, trong mắt anh thể hiện sự kính phục nhiều hơn: “Cái này cần kỹ thuật máy vi tính rất cao đúng không?”
Cảnh Hạo Đông huyên thuyên: “Lợi hại đến thế thật sao?”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn sang Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông không vừa ÿ, nhìn chằm chằm Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư bình tĩnh lên tiếng: “Chuyện nhỏ!" Cảnh Hạo Đông vội bước lên trước, cố gắng tìm sự tồn tại cho bản thân anh ta: “Cám ơn cô đã giúp đỡ, Thư Thư”
Lâm Kim Thư mặc nhiên quay người: “Làm xong xuôi hết rồi cảm ơn cũng không muộn, vả lại, cũng không cân cám ơn tôi, tôi chỉ đang giúp Cẩm Sương trả ân nghĩa thôi.” Cảnh Hạo Đông vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn về phía Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng lên tiếng giải thích: “Trước đây ngài Mặc giúp tôi lấy lại thư của mẹ tôi, tôi nợ anh ấy một ân nghĩa ”
Cảnh Hạo Đông phút chốc thấu hiếu, tỏ vẻ đồng cảm nhìn về phía Mặc Tu Nhân. Thì ra, anh và vợ anh, đến hiện tại vẫn duy trì mối quan hệ cần phân biệt rạch ròi về những món nợ ân nghĩa nhân tình à! Chả trách sao anh thấy bực bội rồi bắt đầu hút thuốc. Chậc chậc... có chút đáng thương cho người anh em tốt! Không khí xung quanh Mặc Tu Nhân phút chốc lạnh lùng hẳn.
Anh nhìn Bạch Cẩm Sương một hồi lâu, đưa mắt vượt qua Cảnh Hạo Đông, nói với Lâm Kim Thư: “Cô Lâm, cô thao tác trên máy vi tính của Cảnh Hạo Đông đi. Tính năng máy vi tính của cậu ta cao hơn nhiêu.”
Đột nhiên Bạch Cẩm Sương có chút buồn bã, dường như Mặc Tu Nhân... lại đang không vui nữa thì phải! Trái tim đàn ông, như kim mò đáy bể! Cô quả thật càng ngày cảng không thấu hiểu nổi.
Lâm Kim Thư đi vào văn phòng của Cảnh Hạo Đông, mở máy vi tính anh ta lên, máy vi tính vừa khởi động lên, đôi mắt Lâm Kim Thư liên trùng xuống. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2058637_1_25,60 (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2058637_2_25,60document.querySelectorAll('.GBJfDa').forEach(s => s.innerHTML = '');