Ở ngoài Phòng cấp cứu, Tổng Đình Nguyên nhổ thẹn nhìn Đỗ Yến Oanh, đấu tranh tâm lý cả nửa ngày mới mở miệng nói: “Yến Oanh, xin lỗi, tôi không phải cố ý!”
Mặt Đỗ Yến Oanh lạnh lùng vô cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu: “Không cần giả bộ xin lỗi “
Sự oán giận Đỗ Yến Oanh dành cho Tổng Đình
Nguyên, trước sau không cách nào tiêu trừ.
Nếu như nói năm đó Bạch Cầm Sương thất lạc, đó là nỗi oán thứ nhất, nỗi oán thứ hai chính là trưởng bối nhà họ Tổng biết được bà sau này sẽ không thể mang thai nữa, âm thầm phá hoại tình cảm của bà với Tổng Đình Nguyên, thời điểm Tổng Đình Nguyên lại không có năng lực bảo vệ mình, bà liền bắt đầu oán hận.
Mãi đến về sau, Tống Đình Nguyên vì để giải hòa mâu thuẫn giữa trưởng bối trong nhà với Đỗ Yến Oanh đã nhận nuôi Tổng Ngọc Tiên, Đỗ Yến Oanh thấy không còn cách nào chịu đựng cuộc sống như thếđược nữa.
Vì lẽ đó, bà bỏ đi, thế nhưng, dù cho bà đi rồi, những năm này trôi qua, vẫn không vui!
Có thể nói, mấy năm qua tìm được Bạch Cẩm Sương là mấy năm vui vẻ nhất từ ngày bà bắt đầu oán hận Tổng Đình Nguyên.
Chỉ tiếc, Tống Đình Nguyên dường như là khắc tinh của bà, ông ta vừa xuất hiện, liền hại bệnh hen suyễn của Tần Minh Huyền phát tác, Đỗ Yến Oanh hận không thể ăn tưới nuốt sống Tổng Đình Nguyên!
Tổng Đình Nguyên nhìn thấy thái độ chống đối lạnh lẽo của Đỗ Yến Oanh, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Ông ta có yêu Đỗ Yến Oanh với Bạch Cầm Sương không? Đáp án là đương nhiên có yêu, bằng không, nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao ông ta không tái giá?
Nhưng mà, năm đó ông không bảo vệ tốt được Bạch Cẩm Sương với Đỗ Yến Oanh, chuyện này cũng là sự thực, vì lẽ đó mà bây giờ con gái với ông như người xa lạ, Đỗ Yến Oanh với ông... Như là kẻ thù.
Thế nhưng có khó khăn đến thế nào, Tổng Đình Nguyên cũng không muốn từ bỏ để vợ con tha thứ cho ông ta.
Nếu như đời này ông ta còn có tâm nguyện nào,vậy cũng chỉ có một chuyện này!
Ông ta nhìn thái độ bài xích của Đỗ Yến Oanh, suy nghĩ một chút, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng hỏi: “Yến Oanh, bệnh hen suyễn của cháu nó, là sinh ra đã mắc sao?”
Hai mắt Đỗ Yến Oanh đỏ bừng, tàn nhẫn mà lườm ông ta một cái: “Có liên quan tới ông không?”
Tổng Đình Nguyên bất đắc dĩ thở dài, ông ta biết, với thái độ này của Đỗ Yến Oang, phương thức hỏi dò này của ông ta, không có bất kỳ hiệu quả nào.
Ông ta suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Yến Oanh, bệnh hen suyễn của cháu nó, tôi cảm thấy hẳn là di truyền...”
Tổng Đình Nguyên vừa mới dứt lời, Đỗ Yến Oanh đột nhiên ngần ra, còn chưa kịp hỏi, Bạch Cẩm Sương liền vội vã tới rồi: “Mẹ, Bông Vài đâu rồi? Nó thế nào rồi?”
Đỗ Yến Oanh vừa nhìn thấy con gái, lập tức liền hồ thẹn không lời nào có thể diễn tả được: “Còn đang trong phòng cấp cứu đây, Cầm Sương, là mẹ không tốt, không có chăm sóc tốt Bông Vải!”
Sau khi về nước đây đã là Bông Vải lần thứ hai phát bệnh nghiêm trọng thể này, Bạch Cẩm Sương trong lòng cũng không dễ chịu.Thế nhưng, cô biết, đây là vấn đề thân thể của Tần Minh Huyền, Đỗ Yến Oanh không thể mỗi giờ mỗi phút đều theo dõi cậu bé được.
Cô mặc dù khó chịu, vẫn mở miệng an ủi Đỗ Yến Oanh: “Mẹ, mẹ đừng tựu trách, Bông Vài... sẽ không có chuyện gì đâu!”
Đỗ Yến Oanh đỏ mắt lên, khổ sở không lên tiếng, bà hiểu rõ, Bạch Cầm Sương chỉ là đang an ủi bà.
Bộ dáng này của Tần Minh Huyền, sau này không chắc chắn còn có thể phát bệnh bao nhiêu lần đây, làm sao có khả năng sẽ không có chuyện gì!
Bạch Cẩm Sương vừa nãy sốt ruột, đi tới nhìn nhìn phòng cấp cứu, lập tức liền an ủi Đỗ Yến Oanh, xoay chuyển ánh mắt, lúc này mới chú ý tới Tổng Đình Nguyên.
Ánh mắt của cô lảng tránh, cuối cùng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Chỉ có điều, Tống Đình Nguyên nhìn Bạch Cầm Sương, trong lòng liên kích động vừa hổ thẹn, nghĩ đến chuyện vừa rồi, ông hổ thẹn càng sâu: “Cầm Sương... Là lỗi của bố không trách mẹ con, nếu như không phải bố lôi kéo bà ấy, bà ấy sẽ nhìn cháu, cháu nó cũng sẽ không...”
Đỗ Yến Oanh nghe được Tổng Đình Nguyên, trongliền nổi lên sự phẫn nộ không do: “Ông tại sao còn chưa
Tổng Đình Nguyên đầy mặt muốn nói, nếu như bệnh của cháu là truyền, nhà chúng ta một loại thuốc đặc hiệu, tuy rằng không thể tận gốc, số lần phát bệnh rất tốt!“.
Đỗ Yến Oanh nhìn chằm chằm ông ta, vừa vừa không tin tưởng.
Bạch Cẩm Sương sắc hơi đổi một chút: “Ông nói... bệnh của Bông Vài di truyền?” Cô năm đã từng cho rằng, là nguyên nhân cơ thể cô với Mặc Tu Nhân, mới tạo thành Bông bị họ suyễn, thế nhưng nghe ngữ khí của Tổng Đình
Nguyên,
Tổng Đình Nguyên hổ thẹn nhìn Bạch Cẩm Sương: “Mẹ của bố, cũng hen suyễn, bà tuy rằng đời rất sớm, nhưng mà, ấy đó cũng không phải chết bệnh hen suyễn, trong nhà có một loại thuốc đặc vô cùng hiệu, bố nhớ rằng con lúc trước đến mấy năm mới phát bệnh một hai lần!”
Bạch Cẩm Sương Nguyên, ánh mắt lảng tránh, an vỗ ĐỗYên Oanh.
Nếu quả thật có loại thuốc này, nghĩa là bọn họ có chuyện phải nhờ tới Tổng Đình Nguyên, không cần thiết tức giận với ông ta dưới tình huống như vậy.
Chỉ cần thuốc này có tác dụng đối với Tần Minh Huyền, Bạch Cầm Sương cảm thấy mình có thể tha thứ chuyện Tổng Đình Nguyên năm đó nhận sai của con gái, thậm chí cũng có thể nhận lại Tổng Đình Nguyên làm bối
Cô hỏi Tổng Đình Nguyên: “Thuốc này còn nữa không?”
Tổng Đình Nguyên gật gù: “Có! Mặc dù nói là thuốc đặc hiệu, nhưng nhưng thật ra là thuốc Đông y, phương thuốc. Xem như là bảo vật gia truyền nhà họ
Tổng, chỉ cần uống thuốc điều tiết nửa năm thì sẽ có tác dụng! Tình hình sau này sẽ càng ngày càng tốt!”
Bạch Cẩm Sương mím mím môi, cuối cùng cũng không ngay lập tức mở miệng nói với Tổng Đình Nguyên cô muốn phương thuốc.
Cô biết, chỉ cần cô mở miệng, Tổng Đình Nguyên nhất định sẽ cho, nhưng mà... Cô vẫn chưa mở miệng, ít nhất, cô không muốn ở trước mặt Đỗ Yến Oanh mà chủ động lấy lòng Tổng Đình Nguyên.
Chỉ có điều, Bạch Cẩm Sương chưa mở miệng, ĐỗYến Oanh đã mở miệng nói rồi: “Tống Đình Nguyên, tôi hỏi ông một câu, Bông Vài có phải là huyết mạch nhà họ Tống không?”
Tổng Đình Nguyên gật đầu liên tục, không do dự chút nào: “Phải
Đỗ Yến Oanh tiếp tục hỏi: “Vậy ông có đồng ý đem phương thuốc cho Cầm Sương để cho con bé chữa bệnh cho Bông Vải không?”
Tổng Đình Nguyên lập tức kích động gật đầu, chỉ lo gật đầu chậm sẽ làm Đỗ Yến Oanh hiểu lầm: “Đương nhiên, tôi nói như vậy, chính là muốn đem phương thuốc cho Cầm Sương mà!”
Đỗ Yến Oanh hừ lạnh một tiếng, không đáp lời lại nữa.
Bạch Cầm Sương vốn còn muốn hỏi một chút về phương thuốc này, sẽ có những tác dụng phụ khác hay không.
Cô tin tưởng Tổng Đình Nguyên, ở một vài gia tộc lớn, nếu có bệnh di truyền gì thì bọn họ sẽ có phương thuốc sở hữu riêng, điều này kỳ thực rất bình thường, chỉ có điều... Thuốc này liên quan tới mẹ của Tổng Đình Nguyên, không hẳn sẽ hữu hiệu với Bông Vải, là thuốc thì sẽ ba phần độc, cho dù Bạch Cẩm Sương thật sự định dùng cái phương thuốc này thì cũng phảiđể người ta đến nghiên cứu một chút, mới có thể thân trọng cho Tần Minh Huyền dùng thuốc được
Bạch Cẩm Sương rủ ánh mắt xuống, mới vừa nghĩ như vậy, đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân vội vã chạy tới. Mặc Tu Nhân nhìn thấy nước mắt trên mặt Bạch
Cầm Sương, tay theo bàn năng nắm chặt, vô cùng đau lòng xót xa.
Anh tuy rằng sớm đã tìm chuyên gia nghiên cứu thuốc chữa trị hoàn toàn bệnh hen suyễn, nhưng mà lúc này vừa mới bắt đầu không bao lâu, còn chưa có kết quả gì cả!
Mặc Tu Nhân thấy rằng, còn không bằng để Đàm Phi Tuấn tiếp tục nghiên cứu của ông ta.
Mặc Tu Nhân đi tới, nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương, an ủi cô: “Cầm Sương, Bông Vài sẽ không có chuyện gì!”
Bạch Cầm Sương gật gật đầu, không nói lời nào.
Mặc Tu Nhân hỏi thăm Đỗ Yến Oanh một câu, liếc mắt nhìn Tổng Đình Nguyên, ánh mắt lại nhìn sang phòng cấp cứu.
Tình hình của Tần Minh Huyền, rất nhanh đã ổn định lại, chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Đỗ Yến Oanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ở lạitrong phòng bệnh chăm sóc Tần Minh Huyền.
Bạch Cẩm Sương đem chuyện Tổng Đình Nguyên nói ngày trước kể lại một lần với Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân ánh mắt lảng tránh: “Lại có loại thuốc này sao, chờ chút nữa chúng ta đi nói với chủ Tổng một tiếng, nếu ông ấy giao phương thuốc cho chúng ta thì chúng ta tất nhiên phải lấy đi nghiên cứu, anh nghĩ đề Đàm Phi Tuấn xem xét xem thuốc đó có t chút trợ giúp nào đối với nghiên cứu của ông ta hay không, thêm nữa, thuốc này Bông Vải bây giờ có thể dùng ngay được hay không, em cảm thấy thế nào?”