Bạch Cẩm Sương vẻ mặt khiếp sợ nói: “Làm sao có thế? Chuyện này xảy ra khi nào, Thượng Vân Dương không quan tâm đến bản ghi âm trong tay tớ sao? Lâm Kim Thư khóc trong tuyệt vọng, Bạch Cẩm Sương cho tới bây giờ chưa từng thấy cô ấy khổ sở như vậy.
Cô nhìn Bạch Cẩm Sương, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: “Cô ta còn cần phải lo lắng sao? B họ đã ở bên nhau rồi, cho dù bây giờ tớ có nói thích Lâm Thanh Tuấn thì bọn họ sẽ chia tay sao? Nói cho cùng thì Thượng Vân Dương đã đoán được nếu tớ có nói ra thì chỉ làm cho bản thân thêm khó xử mà thôi!”
Lâm Kim Thư ôm Bạch Cẩm Sương rồi đột nhiên khóc lên: “Cẩm Sương, tớ nên làm gì bây giờ? Tớ đã thích anh ấy sáu năm, đã sáu năm rồi thì làm sao tớ có thể buông tay được.
Trước kia anh ấy không có bạn gái thì tớ còn có thế tự an ủi mình, còn bây giờ tớ không thế an ủi mình nữa.
Có phải là trách tớ quá hèn nhát, là bản thân quá sợ hãi nên không dám nói để cho người khác đến trước tớ.
Có phải là tớ quá ngu ngốc rồi không?”
Tin tức này đến quá bất ngờ làm cho người khác không kịp đề phòng, Lâm Kim Thư đau lòng khóc nên khiến Bạch Cẩm Sương có chút bối rối: “Kim Thư, trước tiên đừng khóc nữa.
Cậu nó cho tớ biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra và tại sao cậu lại biết bọn họ đã ở bên nhau?”
Lâm Kim Thư cố gắng hết sức để ngăn mình không khóc nữa, sau đó cô giải thích nguyên nhân hậu quả cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương đại khái có thể ghép lại một sự thật.
Tối hôm qua, Lâm Thanh Tuấn cũng đi dự tiệc cựu sinh viên nhưng anh ta ở bữa tiệc tự chọn được đặt ở sảnh hội nghị trên tầng cao nhất.
Anh ta đã biến mất ba năm sau khi tốt nghiệp và đã bị bạn bè bắt gặp nên bắt anh ta đi uống rượu.
Lúc Lâm Thanh Tuấn say thì cũng là lúc mà Thượng Vân Dương gọi tới.
Bạn học của anh ta cho rằng Thương Vân Dương là bạn gái của anh ta nên đã để cho cô ta đến đón Lâm Thanh Tuấn.
Sau đó, tất cả mọi thứ gần như nước chảy thành sông.
Bọn họ trực tiếp vào khách sạn Ngũ Nhất, nơi đã chuẩn bị cho các cựu sinh viên để nhận phòng.
Không biết là do Thượng Vân Dương thừa cơ hội hay là do bọn họ uống rượu rồi làm loạn.
Lâm Thanh Tuấn là một người có trách nhiệm nên khi anh ta thức dậy và nhìn thấy vết đỏ trên khăn trải giường thì lập tức đề cập tới chuyện ở cùng với Thượng Vân Dương.
Buổi sáng Lâm Kim Thư vừa mới đi làm, lúc này công ty chưa có mấy người tới thì cô đã nhìn thấy Lâm Thanh Tuấn và Thượng Vân Dương hôn nhau trong phòng thiết kế.
Lúc ấy Lâm Kim Thư bị đả kích đến mức hồn bay phách lạc.
Phía sau, Thượng Vân Dương càng thêm kiêu ngạo, cô ta lấy thân phận mới để khiêu khích Lâm Kim Thư.
Thậm chí cô ta còn kiêu ngạo khinh bỉ Lâm Kim Thư rằng cô ta còn nghĩ Lâm Thanh Tuấn khó theo đuổi lắm! Chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông ngây thơ, chỉ vừa mới ngủ thôi thì đã lao vào nhận trách nhiệm về mình, quả thực là quá dễ dàng! Lâm Kim Thư đã theo đuổi Lâm Thanh Tuấn lâu như vậy rồi mà vẫn không dám nói, thật đúng là đáng thương! Cô ta lấy tư cách của một người chiến thắng và danh hiệu bạn gái Lâm Thanh Tuấn để nghiền nát tình cảm nhiều năm của Lâm Kim Thư thành bùn đất.
Bạch Cẩm Sương ôm Lâm Kim Thư để an ủi nhưng thực chất cô lại nói không nên lời.
Vì loại chuyện thất tình này chỉ có thế dựa vào chính mình để vượt qua.
Chẳng qua Bạch Cẩm Sương cũng đang cần nhắc rằng lần này cô muốn vạch trần bộ mặt thật của Thượng Vân Dương để Lâm Thanh Tuấn nhìn rõ cô ta.
Cũng nhân cơ hội chuyện lần này để khuyên nhủ Lâm Kim Thư buông tay với Lâm Thanh Tuấn.
Nhưng thành thật mà nói thì cô thích cái sau hơn.
Xét cho cùng, Lâm Thanh Tuấn tuy tốt, có năng lực, có trách nhiệm và có chính nghĩa nhưng anh ta có vẻ không thích hợp với Lâm Kim Thư lắm.
Anh ta không biết nhìn phụ nữ và năng lực quan sát phụ nữ quá kém, Bạch Cẩm Sương càng không muốn để cho Lâm Kim Thư chọn người đàn ông mà Thương Vân Dương không cần.
Trong sáu năm, Lâm Kim Thư không thể đi bước thêm một bước thì cũng không hẳn là vấn đề của riêng Lâm Kim Thư.
Trên thực tế, thái độ của Lâm Thanh Tuấn đổi với cô luôn ảnh hưởng đến tình cảm và quyết định của cô đối với Lâm Thanh Tuấn.
Mặc dù chuyện tình cảm giống như người ta biết ấm hay lạnh khi uống nước nhưng lần này Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không coi trọng việc đó.
Bạch Cẩm Sương định nói gì đó nhưng kết quả điện thoại di động của cô vang lên.
Là điện thoại của Sở Tuấn Thịnh gọi tới, Bạch Cẩm Sương đang do dự không biết có nên tiếp nhận cuộc gọi này hay không.
Lâm Kim Thư buông tay ra, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Cậu nghe điện thoại đi!”
Bạch Cẩm Sương mím môi rồi tiếp nhận điện thoại.
“Alo em Bạch, em mau trở về thành phố Trà Giang đi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Ừ, tôi sẽ về!”
Sở Tuấn Thịnh nhíu mày: “Sao nghe có chút chán nản vậy, có chuyện gì sao?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: “Không, anh có việc gì sao?”
Sở Tuấn Thịnh quay lại chủ đề: “Là thế này, trước tiên xin chúc mừng em đã giành được chiến thẳng trong cuộc thi Hải Tâm.
Sau là tôi muốn nhắc em rằng trước khi có nói sau khi thẳng cuộc thi thì em sẽ mời tôi đi ăn tối, em không quên đó chứt”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Lâm Kim Thư rồi mim môi: “Tôi không có quên, chẳng qua là gần đây tôi không có thời gian!”
Sở Tuấn Thịnh có chút kinh ngạc, giọng nói có chút thất vọng: “Thì ra là như vậy, chuyện ăn tối thì có thể nói sau, chỉ là tôi sẽ khai trương một quán bar vào tối nay nên muốn mời em tới đây chơi!”
Bạch Cẩm Sương không chút suy nghĩ mà trực tiếp từ chổi: “Chúc mừng quán bar của anh khai trương nhưng tôi thực sự không có thời gian và tôi cũng không có ở đó vào buổi tối!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong thì Lâm Kim Thư đột nhiên nhìn về phía cô, trên mặt còn treo nước mắt nói: “Đi đi, tớ đi cùng với cậu, tớ muốn uống rượu!”
Bạch Cẩm Sương giật mình rồi thay đổi lời nói: “Vậy buổi tối tôi sẽ tới, tâm trạng của bạn tốt của tôi không tốt nên tôi sẽ cùng cô ấy uống chút rượu!”
Tâm trạng Sở Tuấn Thịnh tốt lên vài phần, anh ta gật đầu: “Được, tôi chờ các em, đợi một lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho em!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu rồi cúp điện thoại, cô theo bản năng nhìn Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư đã ngừng khóc: “Cẩm Sương, tớ không sao, cậu đừng lo lắng!”
Bạch Cẩm Sương làm sao có thể tin là cô ấy không sao, cô nói: “Cậu đi rửa mặt trước đi rồi buổi tối tớ dẫn cậu đi ra ngoài chơi, hôm nay cậu thật sự không làm được đâu nên xin nghỉ một ngày đi!”
Lâm Kim Thư buồn bực lắc đầu: “Không cần, loại chuyện này...
dù sao cũng không chết được!”
Bạch Cẩm Sương muốn nói rồi lại thôi và cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cô và Lâm Kim Thư vào phòng vệ sinh để rửa tay, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với cô ấy: “Kim Thư, cái gì là của cậu thì người khác có cướp cũng cướp không được, còn cái gì không phải là của cậu thì cho dù cậu có trói bên cạnh thì cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để thoát khỏi sự trói buộc!”
Tâm trạng Lâm Kim Thư vẫn rất thấp: “Tớ biết rồi!”
Sau khi đưa lâm Kim Thư về bộ phận công nghệ thông tin, Bạch Cẩm Sương lập tức trở về bộ phận thiết kế.
Cô trở lại bộ phận thiết kế thì thấy Sở Tuấn Thịnh gửi địa chỉ qua, cô mở ra thì lập tức thấy có người thêm bạn Zalo với cô.
Hình đại diện của đối phương chỉ có một màu đen, còn biệt danh thì chỉ có một chữ.
Quả thật có thể ngắn gọn được bao nhiêu thì lập tức ngắn gọn bấy nhiêu.
Tâm trạng Bạch Cẩm Sương có chút phiền não nên không chút suy nghĩ lập tức từ chối.
Không ngờ rằng cô vừa từ chối thì đối phương lại nhất quyết phải thêm vào.
Bạch Cẩm Sương không khỏi cau mày và quyết liệt từ chối lời mời kết bạn.
Lần này, đối phương dường như đã chịu bỏ cuộc.
Bạch Cẩm Sương cầm lấy bản thảo thiết kế và đang định vẽ bản vẽ thiết kế.
Kết quả là một tin nhắn xác minh khác đã được gửi tới.
Lần này, bên kia viết thêm một ghi chú: Tôi là Mặc Tu Nhân.