Tống Thúy Kiều ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng, tôi biết rồi!”
Cúp điện thoại, Tống Thúy Kiều vô cùng mệt mỏi.
Cô ta không biết cuộc sống như thế này ở hiện tại tốt hơn hay là cuộc sống trong quá khứ tốt hơn.
Trước đây nghèo khó và bị người khác coi thường, nhưng bây giờ đã giàu có rồi thì lại sống trong cảnh phập phồng lo sợ.
Cô ta hợp tác với Lam Hiểu Yên để nói dối, nói rằng Bạch Cẩm Sương đã bắt nạt cô ta, kết quả là bị Tống Đình Nguyên phát hiện ra sự thật, dạy cho một bài học thật thảm.
Cô ta có thể nhìn ra được Tống Đình Nguyên thật sự đã nổi giận, cô ta có thể sống tốt trong ngôi nhà này hay không, chủ yếu vẫn là phụ thuộc vào Tống Đình Nguyên, cô ta thật sự là không muốn lại chĩa mũi nhọn vào Bạch Cẩm Sương nữa.
Nhưng mà, cô ta không ngờ rằng Tống Chỉ Nam không muốn bỏ qua cho cô ta.
Tống Thúy Kiều xoa xoa mái tóc của mình với vẻ đầy đau khổ, hy vọng những ngày bị đe dọa này có thể sớm kết thúc!
Buổi tối Mặc Tu Nhân trở về nhà, suốt đêm hôm ấy cho người kiểm tra hết một lượt mọi thứ trong nhà.
Ngày hôm sau thì Bạch Cẩm Sương đã đi làm rồi.
Mặc Tu Nhân dự tính sẽ đón Bạch Cẩm Sương trở về sau khi tan làm nhưng trong lòng anh vẫn chưa thể yên tâm, vì vậy vẫn cho người kiểm tra một lượt thật kỹ càng trong và ngoài căn nhà, ngay cả các ngóc ngách ở vườn hoa cũng không được bỏ sót. Bản thân anh đang ở văn phòng, giám sát thời gian thực hiện bằng video, cho đến khi đảm bảo trong nhà thật sự không có vấn đề gì nữa, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng, Bạch Cẩm Sương đã vẽ xong một bản thảo thiết kế, đang định đến phòng đựng đồ ăn thức uống để rót một cốc nước, kết quả, cô vừa bước tới của thì đã nghe thấy bên trong có người đang nói về mình.
“Các anh nói xem, tổng giám đốc Mặc và Bạch Cẩm Sương, rốt cuộc họ đã ly hôn rồi hay chưa? Tôi đúng là có nghe nói, bây giờ Bạch Cẩm Sương vẫn đang sống ở bên ngoài đó!”
“Không ly hôn đầu, không phải tổng giám đốc Mặc đã để lộ ra giấy đăng ký kết hôn của anh ấy sao? Vì giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa đổi thành giấy chứng nhận ly hôn, điều đó có nghĩa là vẫn chưa ly hôn đâu.”
“Cái này cũng không hẳn đâu, nói không chừng chỉ là bức ảnh được chụp trước đó để bảo vệ hình tượng vào thời khắc then chốt thôi.”
“Chắc là không phải đâu, theo lý mà nói, tổng giám đốc Mặc chắc chắn không phải là kiểu người như thế.”
“Điều đó cũng chưa chắc nha, bộ lọc fan của anh đừng có dùng quá muộn, ai mà biết được sự thật cuối cùng là như thế nào chứ!”
“Đúng đó, cứ cho là không có lý hôn, có lẽ cũng chỉ là bề nổi ngoài mặt mà thôi, giống như những người nổi tiếng không ly hôn kia kìa, còn không phải là mạnh ai người nấy chơi.”
Bạch Cẩm Sương nghe đến đây, chỉ cảm thấy hơi thở dốc, cô vừa nghĩ đến việc bước vào trong để xem thử những người này sẽ bày ra biểu hiện như thế nào khi nhìn thấy mình.
Rốt cuộc là cô vừa mới tiến được một nước, kết quả, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất xuôi theo cửa của phòng đựng đồ ăn thức uống.
Tiếng cốc nước vỡ vang lên, mấy người trong phòng đựng đồ ăn thức uống lúc này mới chú ý đến Bạch Cẩm Sương.
Sắc mặt của họ ngay lập tức thay đổi, và biểu cảm của đám người đều lúng ta lúng túng và khó coi.
Thẩm Giai Nghi cũng ở trong số đó, cô ta mím môi nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, mau gọi điện kêu xe cấp cứu đi, cho dù thật sự là hôn nhân ngoài mặt, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
Sau khi Thẩm Giai Nghi nói xong, đám người như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng gọi cấp cứu.
Sau khi gọi cho cấp cứu, lúc này mới có người muộn màng nhận ra: “Giai Nghi, những lời cô nói ban nãy... Bạch Cẩm Sương chắc là không phải vì nghe được những lời nói của chúng ta mới ngất đi chứ?”
“Chắc không đến nổi vậy chứ, cơ thể yếu ớt vậy sao?”
“Anh chưa từng nghe câu: Cơn giận bốc lên từ trong lòng sao? Có lẽ vừa rồi cô ta thật sự rất tức giận!”
Thẩm Giai Nghi cau mày: “Trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, đừng có nói lung ta lung tung! Còn nữa, cho một người đi thông báo với tổng giám đốc Mặc”
Lúc này, tất cả mọi người đều lùi về phía sau và đồng thanh nói: “Tôi không dám đi!”
Sắc mặt Thẩm Giai Nghi trở nên khó coi: “Vậy thì tôi đi, đến lúc đó đừng có nói tôi giành công.”
Sau khi Thẩm Giai Nghi nói xong, cô ta đi lên tầng trên cùng mà không thèm quay đầu lại nhìn.
Nói đến đây, Thẩm Giai Nghi tự cảm thấy bản thân không có lỗi với Bạch Cẩm Sương, ngoại trừ việc Tống Chí Nam tốn tiền để mua lại vài sợi tóc của Bạch Cẩm Sương từ trong tay mình, cô ta dường như cũng không làm gì quá đáng với Bạch Cẩm Sương.
Còn về chuyện Bạch Cẩm Sương bị ngất hôm nay, chuyện đó lại càng không liên quan đến cô ta. Cô ta giữ một thái độ hoàn toàn trung lập về việc Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân liệu có ly hôn hay không. Hơn nữa, cứ cho là Bạch Cẩm Sương nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ hồi nãy, Thẩm Giai Nghi cũng không cảm thấy có gì to tát cả, bởi vì cô ta chỉ nói một câu chắc là không đâu, Mặc Tu Nhân không phải là kiểu người như vậy.
Vì vậy, cô ta không ngại đi đến trước mặt Mặc Tu Nhân và nói về việc Bạch Cẩm Sương ngất xỉu.
Khi Thẩm Giai Nghi gõ cửa và bước vào, Mặc Tu Nhân đang xử lý các tài liệu.
Anh ta liếc nhìn Thẩm Giai Nghi và nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Có chuyện gì à?”
Thẩm Giai Nghi vội vàng gật đầu: “Thật sự là có chuyện, nhà thiết kế Bạch bị ngất xỉu rồi!”
Cây bút mà Mặc Tu Nhân đang ký trực tiếp vẽ một vết dài lên trên các tài liệu.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Giai Nghi: “Cô nói gì vậy?”
Thẩm Giai Nghi bĩu môi: “Bạch Cẩm Sương vừa mới ngất xỉu trước cửa phòng đựng đồ ăn thức uống của bộ phận thiết kế, mọi người đều khá là hoảng hốt nên đã gọi cấp cứu rồi. Tôi cảm thấy vẫn phải lên trên trước nói với tổng giám đốc Mặc một tiếng.”
Cô ta còn chưa kịp nói hết lời đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe và bước nhanh ra bên ngoài.
Thẩm Giai Nghi cũng vội vàng đi theo sau.
Khi Mặc Tu Nhân đến phòng thiết kế, Bạch Cẩm Sương vẫn đang nằm trên đất y như cũ, có người đã đắp chiếc áo khoác lên người cô, bởi vì bọn họ không biết cô bị làm sao cho nên mọi người cũng không dám tùy ý dịch chuyển.
Vẻ mặt bình tĩnh, Mặc Tu Nhân trực tiếp lấy chiếc áo khoác ra, ôm Bạch Cẩm Sương lên rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Bệnh viện Vân Đức cách nơi này cũng không xa, Mặc Tu Nhân lái xe suốt quãng đường, vượt qua luôn mấy cái đèn đỏ, sau khi đến bệnh viện liền vội vàng đưa cô vào phòng cấp cứu.
Lại nói đến chuyện, vẻ mặt của Mặc Tu Nhân khi đưa Bạch Cẩm Sương đi, mọi người đều nhìn thấy tận mắt, nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của Mặc Tu Nhân, cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy không vững tâm cho lắm.
Đặc biệt là mấy người lúc trước thảo luận về chuyện Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân có ly hôn hay không ở phòng đựng đồ ăn thức uống, trong lòng bọn họ đều lo lắng không thôi, rất sợ Bạch Cẩm Sương vì những lời bọn họ nói mà nhận phải kích động nên mới ngất đi.
“Phải làm sao đây? Lỡ như Bạch Cẩm Sương nói với tổng giám đốc Mặc là do chúng ta nói luyên thuyền sau lưng cho nên cô ấy mới tức giận mà ngất xỉu, với tính khí của tổng giám đốc Mặc, chúng ta e rằng tự gây ra chuyện thì phải tự gánh hậu quả.”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đó, làm sao có thể tức giận đến mức ngất đi, Bạch Cẩm Sương cũng đâu phải làm bằng giấy, chẳng qua là, theo thái độ lo lắng cho Bạch Cẩm Sương của tổng giám đốc Mặc hồi nãy, nếu như anh ấy biết được chúng ta đã nói những gì chắc chắn sẽ rất tức giận!”
“Vậy thì chúng ta phải làm sao đây, nếu không, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, đợi Bạch Cẩm Sương tỉnh lại, nhanh chóng xin lỗi cô ấy để cô ấy đừng giận nữa. Chúng ta chỉ là miệng bộ bộ bụng vô tâm, tùy tiện nói vậy thôi
“Cách này cũng được, chỉ có điều, sợ là không dễ dàng qua được cửa ải của tổng giám đốc Mặc. Hay là chúng ta đừng đi nữa, Bạch Cẩm Sương cũng không hẳn là người ưa tố cáo người khác.”
“Nếu bây giờ cô không đi, ngộ nhỡ đợi đến khi tổng giám đốc Mặc biết chuyện thì có đi cũng đã muộn, dù sao thì tôi vẫn phải đi, mấy người có đi hay không tự mà liệu lấy.”
Bạch Cẩm Sương vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, mấy người trong phòng đựng đồ ăn thức uống trước đó vốn dĩ không biết, vì chuyện có đến xin lỗi cô ấy hay không mà nảy sinh bất đồng.
Bạch Cẩm Sương ở trong phòng cấp cứu chưa được bao lâu, một lúc sau, y tá đẩy cô ra ngoài.
Khi Bạch Cẩm Sương vừa mới được Mặc Tu Nhân ôm vào trong, Vân Thành Nam thì ở cách phòng cấp cứu không xa, anh ta tiện thể trực tiếp vào trong để kiểm tra cho Bạch Cẩm Sương.
Tuy nhiên, đợi đến khi có kết quả kiểm tra, trong lòng anh ta thực sự chỉ muốn mắng người.
Mặc Tu Nhân khi nhìn thấy Vân Thành Nam thì ngay lập tức cau mày và bước về phía trước, lo lắng hỏi: “Cẩm Sương thế nào rồi?”
Vân Thành Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh nói xem anh làm chồng kiểu gì vậy? Cẩm Sương đã mang thai mà anh còn không biết. Cô ấy hôn mê bất tỉnh rồi mới được đưa đến bệnh viện, anh cũng được lắm đấy.”
Mặc Tu Nhân trực tiếp rơi vào mơ hồ luôn: “Anh nói cái gì? Cẩm Sương đã mang thai?”
Vân Thành Nam cạn lời: “Nếu không, những chuyện thế này tôi còn có thể nói dối hay sao. Tôi thấy thai của cô ấy vẫn rất ổn định, tôi đã kê cho cô ấy một ít thuốc an thai. Bây giờ cô ấy đã được đưa đến phòng bệnh bình thường và có thể xuất viện bất cứ lúc nào. “