Tần Hạo nói: “Bố cũng không biết có đoán đúng hay không, năm đó khi nhà họ Lục phá sản, bọn họ vẫn còn nhỏ, chỉ có điều, rất nhiều người biết, đứa con thứ hai của ông Lục rất giống ông ta, nhưng tấm ảnh mà con cho bố xem, không giống chút nào, năm đó đứa con cả nhà họ Lục cũng họ Lục, nhưng mà, mẹ của nó lại họ Sở, bố cũng không biết có liên quan gì tới chuyện này hay không...
Bởi vì chỉ là suy đoán nên Tần Hạo nói có chút mơ hồ.
Mặc Tu Nhân lại mẫn cảm bắt được điểm mấu chốt trong, anh hỏi: “Bố, nhà họ Lục phá sản, có liên quan gì tới nhà chúng ta không?”
Tần Hạo lập tức lắc đầu: “Không có liên quan gì tới nhà chúng ta, lúc đó ông Lục tới nhờ bố giúp, bố còn giúp ông ta một lần nữa, chỉ có điều... tình hình lúc đó của nhà họ Lục khá nghiêm trọng, lỗ hổng tài chính căn bản không thể lấp đầy được, cuộc sống bị dồn vào đường cùng, cuối cùng ông Lục nhảy lầu, vợ ông ta cũng tự sát ngay sau đó, còn về hai đứa con trai... bố cũng không rõ, nghe nói được người ta đưa vào cô nhi viện!”
Mặc Tu Nhân lại nói tiếp: “Nếu đã không phải nhà chúng ra, vậy vì sao Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn lại tìm nhà chúng ta để báo thù chứ!”
Tần Hạo trầm ngâm một tiếng: “Điều này bố cũng không biết, nói không chừng, bọn họ không phải là con nhà họ Lục!”
Mặc Tu Nhân nói: “Không! Con có một cảm giác chính là bọn họ, đúng như bố nói, Lục Thành Ngôn trông không giống với ông Lục, nhưng mà con luôn cảm thấy kỳ quái, khuôn mặt của Lục Thành Ngôn nhìn cứ có gì đó kỳ lạ, hình như chỉ có thể mình cười, không thể làm những vẻ mặt khác, con nghĩ chắc hẳn là có liên quan tới những điều này!”
Tần Hạo trầm mặc, như thể nghĩ suy đoán xem suy nghĩ của Mặc Tu Nhân có đúng hay không.
Lúc này, Mặc Tu Nhân lại hỏi: “Bố, nếu nhà họ Lục đã phá sản, nhà chúng ta không có liên quan gì, vậy bố có biết, nội tình thật sự trong chuyện nhà họ Lục phá sản không?”
Tần Hạo nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân, khẽ thở dài một hơi: “Bố đã đồng ý với nhà họ Thẩm, chuyện này. không thể nói ra được!”
Mặc Tu Nhân có một cảm giác, sự thật chỉ còn cách một tờ giấy: “Chuyện này có liên quan gì tới nhà họ Thẩm?”
Tần Hạo nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói thật: “Năm đó, khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, nhà họ Thẩm từng cứu mẹ con một lần, lúc đó bố từng hứa sẽ không nói chuyện này ra ngoài, hơn nữa, cũng hứa là hẹn nợ nhà họ Thẩm một ân tình, sau này sẽ trả lại!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhiên lóe lên: “Chuyện không thể nói?”
Tần Hạo gật đầu: “Ừ, năm đó nhà họ Lục mượn tiền của bố, không nói tới cải tử hoàn sinh, chỉ có thể chống đỡ một khoảng thời gian, nếu như có hạng mục có tiến độ nhanh hơn, thì có thể vượt qua khủng hoảng lần đó, nhưng mà năm đó nhà họ cũng xảy ra chút chuyện, ông Lục tin tưởng nhà họ Thẩm, bảo bố mang số tiền đó tới cho ông Thẩm, bảo ông ta đi giúp đỡ xử lý chuyện, nhưng mà, ông Thẩm lại cầm số tiền này đi xử lý khủng hoảng của nhà họ Thẩm, khi ông Lục trở về, tập đoàn nhà họ Lục đã không còn cách nào cải tử hoàn sinh nữa rồi, ông ta liền đưa hai đứa con đi, sau đó hai vợ chồng cùng kết liễu mạng sống!”
Tâm trạng Mặc Tu Nhân có chút phức tạp, anh cảm thấy, ông Thẩm trong miệng của Tần Hạo cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Còn về ông Lục, đúng là có chút ngu xuẩn, tình nghĩa anh em trên thương thương trường từ trước tới nay đều không đáng tin, vậy mà ông ya lại dám giao thứ đồ cứu mạng mình cho người khác! Quả thật là ngu hết chỗ nói.
Chỉ có điều, sự thật như vậy, nhà họ Lục phá sản không hề liên quan chút nào tới nhà họ Tần!
Nghĩ vậy, Mặc Tu Nhân lại ngẩng đầu nhìn Tần Hạo: “Bố, chuyện này... còn có người nào khác biết không?”
Tần Hạo lắc đầu: “Chỉ có bố và ông Thẩm biết?”
Nghe thấy câu này, không biết vì sao Mặc Tu Nhân lại nghĩ tới chuyện du thuyền lúc trước Bạch Cẩm Sương nói cho anh.
Thẩm Đinh Nhiên hỏi Bạch Cẩm Sương, bố mẹ của cô làm tổn thương người cô thích thì cô sẽ làm thế nào?
Nếu như Mặc Tu Nhân đoán không nhầm thù Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn đúng là hai đứa con của nhà họ Lục năm đó, mà chuyện nhà họ Thẩm bảo Tần Hạo giấu, lại khiến Sở Hạnh Tử hiểu lầm là Tần Hạo hại bố mẹ anh ta lúc đó.
Vì thế, hai anh em Sở Hạnh Từ ghi hận với nhà họ Tần. Mà Thẩm Đinh Nhiên, có lẽ cũng biết chuyện năm đó bố mẹ mình làm, cho nên mới hỏi Bạch Cẩm Sương như vậy. Hơn nữa, Mặc Tu Nhân nhớ là, lúc trước bạch Cẩm Sương và anh đi xem triển lãm tranh của Thẩm Đinh Nhiên, nói tranh của Thẩm Đinh Nhiên, giàu linh khí nhưng nhìn thấy nặng nề, người trong tranh có vẻ rất bị thương.
Điều này có phải cho thấy tranh của Thẩm Đinh Nhiên đã chịu ảnh hưởng của những chuyện này không! Mặc Tu Nhân dần dần kéo tơ lột kén, suy đoán từ các dấu vết mình lần mò ra được.
Thật lâu sau, anh mới nhìn Tần Hạo nói: “Bố, chuyện bố nói, có chứng cứ liên quan trong tay không?” Tần Hạo im lặng một lúc rồi gật đầu: “Có, cất ở tủ sắt trên tầng của bố!”
Mặc Tu Nhân lại hỏi: “Vậy nhà họ Thẩm có biết bố có không?”
Tần Hạo lắc đầu: “Bọn họ không biết! Năm đó, bọn bố đối mặt cùng nhau tiêu hủy hết những chứng cứ liên quan, chỉ có điều...
Chỉ có điều, Tần Hạo làm việc thích giữ lại gốc rễ, tuy tằng nhà họ Thẩm cứu Mặc Tố Nhiên nhưng Tần Hảo vì an toàn vẫn giữ lại một phần chứng cứ mà nhà họ Thẩm không biết.
Hơn nữa, chứng cứ này là ông Lục đưa cho Tần Hạo, là đoạn đối thoại của ông ta và Thẩm Diệp Bách, ông Lục muốn Tần Hạo chứng kiến, số tiền này ông ta đã giao cho Thẩm Diệp Bách, bảo ông ta đi làm việc giúp mình!
Nhưng không ngờ, Thẩm Diệp Bách lại dùng số tiền này cho tập đoàn nhà họ Thẩm, dẫn tới nhà họ Lục hoàn toàn phá sản, lúc đó, chứng cứ trong tay Tần Hạo, cho dù có lấy ra cũng không cứu được nhà họ Lục. Cho nên, vợ chồng nhà họ Lục tự sát, chỗ chứng cứ này, chỉ có Tần Hạo đang nắm giữ là biết.
Mặc Tu Nhân nghĩ tới lần gặp mặt Sở Hạnh Từ tối nay, mở miệng nói: “Bố giao cho con đi, con có cách!”
Tần Hạo có chút do dự: “Con muốn..
Mặc Tu Nhân nói: “Con định gặp Sở Hạnh Từ, nếu như anh ta thật sự là con trai của nhà họ Lục, anh ta cố gắng đối phó với nhà họ Lục như vậy, dù sao thì vẫn nên biết sự thật! Con không hy vọng anh ta như một con chó điên, cứ cắn lấy nhà họ Tần không buông, còn về chuyện vạch trần sự thật, đến lúc đó, có thù báo thù, có oán báo oán!”
Tần Hạo im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, bố sẽ đưa cho con!”
Mặc Tu Nhân cầm lấy chứng cứ, định rời đi.
Kết quả, Mặc Tố Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Vô Đoan, con đừng đi!”
Tần Minh Xuân giật mình, nhìn về phía Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân nghĩ một lát rồi lại ngồi xuống: “Dù sao thì hôm nay cũng đã tới rồi, nhà chúng ta thương lượng một chút chuyện của anh đi!”
Anh nói, nhìn về phía Tần Minh Xuân: “Anh, em hỏi lại anh một lần nữa, không đổi tên sao?”
Tần Minh Xuân lắc đầu, nhìn Mặc Tu Niên, sau đó lại nhìn Mặc Tố Nhiên và Tần Hạo, vẻ mặt kiên định: “Không cần đổi, con hy vọng đây là cuộc đời mới của con, con cũng hy vọng, sau này mọi người có thể gọi cái tên hiện giờ của con!”
Mặc Tố Nhiên đỏ mắt nói: “Được, VÔ... Minh Xuân, mẹ nghe con hết!”
Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Thật ra, không đổi tên cũng đúng, giảm bớt nguy hiểm, người khác cũng sẽ không nghĩ tới... thân phận trước đây của anh, chỉ có điều, nếu như mọi người đã thừa nhận thân phận của anh, vậy anh anh không thể cứ ở trang sức đá quý Tư Huyền mãi được, con nghĩ nên để anh ấy về tập đoàn Tân Thị, tới lúc đó, vẫn dựa theo quyết định lúc trước của nhà chúng ta, anh tiếp quản tập đoàn Tần thị, con tiếp quản tập đoàn nhà học Mặc!”
Tần Hạo nhìn Mặc Tu Nhân: “Nhưng mà, hội đồng quản trị ở công ty, e là không dễ để một người ngoài tiếp nhận công ty!”
Mặc Tu Nhân nói: “Cho nên, nhà chúng ta cần tổ chức một bữa tiệc, tuyên bố thân phận của anh!”