Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 592: Chương 592: Nơm nớp lo sợ






**********

Tống Đình Nguyên nhớ tới những chuyện trước đây, bản thân ông ta ở trước mặt của cô lại còn che chở cho Tống Thúy Kiều, giờ phút này nghĩ lại ông ta chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu đau nhói.

Yến Oanh nhất định là đã biết việc này, cho nên mới càng thêm trách cứ ông ta!

Mặc Tu Nhân nhìn thấy Tống Đình Nguyên tâm tình kích động nhưu vậy liền, nhíu mày: “Chú Tống, chú có thể đoán được vì sao dì Đỗ âm thầm đi gặp Cẩm Sương, thừa nhận là mẹ cô ấy nhưng lại không muốn để cho cô ấy tiết lộ hành tung của bản thân hay không? Vì sao bà ấy lại không muốn để cho người khác biết là bà ấy đã trở về thành phố Trà Giang này?”

Tống Đình Nguyên nghe nói như thế, nét mặt lập tức trở nên khổ sở: “Yến Oanh bà ấy... bà ấy vẫn còn đang oán trách tôi!”

Mặc Tổ Nhiên không chút do dự đậm thêm một dao nhỏ lên người của ông ta: “Đúng vậy, bà ấy đúng là nên oán trách ông. Ông ở lại thành phố Trà Giang này mà lại chưa từng tìm được Cẩm Sương, ngược lại Yến Oanh không có ở thành phố Trà Giang lại còn có thể tra ra được thân thế của con bé, ông nên trách ai được đây!”

Mặt mày Tống Đình Nguyên tràn đầy áy náy, một câu cũng không thể phản bác lại Mặc Tố Nhiên.

Mặc Tu Nhân không nhìn đến dáng vẻ áy náy của ông ta, nói thẳng: “Chú Tống, rất rõ ràng là dì Đỗ đang trách chủ, nhưng mà, nếu như không tìm được dì Đỗ thì chú có tiếp tục áy náy tự trách cũng chỉ vô ích mà thôi. Tôi muốn tìm được dì Đỗ, chú có thể cung cấp cho tôi một ít thông tin của dì Đỗ được không? Dì ấy đưa Cẩm Sương đi rồi, tôi muốn mau chóng tìm ra Cẩm Sương!”

Tống Đình Nguyên nghe nói như thế, nhớ đến vợ ông ta, vẻ mặt vừa khổ sở lại phức tạp: “Tôi... tôi có thể cung cấp thông tin, nhưng mà thông tin của tôi, có khả năng phần lớn đều không hữu dụng. Dù sao... Yến Oanh cũng đã rời khỏi nhà họ Tống lâu lắm rồi, bà ấy... nhiều năm như vậy... cũng không đồng ý gặp tôi!”

Ông ta nói xong lời này, bản thân cũng thở dài một hơi thật sâu.

Con người Mặc Tu Nhân lóe lóe:

“Trước tiên chủ nói một chút đi, có thể sử dụng được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”

Tống Đình Nguyên khẽ gật đầu: “Dì Đỗ của cậu là một người rất dịu dàng, bạn bè cũng không tính là nhiều, mẹ của cậu là một trong số đó, còn một người bạn nữa quan hệ cũng không tệ, nhưng mà bây giờ người kia lại không có ở trong nước.

Anh nhìn ông ta: “Người chú nhắc tới là ai? Có thể cho một chút thông tin cụ thể hơn được không?”

Tống Đình Nguyên nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà chẳng qua cả gia đình đối phương từ rất sớm đã xuất ngoại. Ông ta gọi là Đàm Phi Tuấn, là một bác sĩ!”

Đồng tử của anh mãnh liệt co rút, mở miệng hỏi: “Có phải ông ta bây giờ ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cái mũi rất cao, mày rậm mắt phượng, đôi mắt màu nâu đậm, có đúng hay không?”

Tống Đình Nguyên hơi giật mình: “Sao cậu biết?”

Mặc Tu Nhân hít vào một hơi, tâm tình có chút kích động: “Tôi đã nhìn thấy ông ta, lần này hẳn là ông ta và dì Đỗ sẽ cùng nhau về nước. Khoảng thời gian trước ông ta từng xem bệnh cho tôi một lần, là Cẩm Sương bảo ông ta tới. Nếu như tôi đoán không lầm mà nói, hẳn là dì Đỗ và ông ta vẫn còn liên lạc, chỉ cần tìm được ông ta là có thể tìm được dì Đỗ!”

Mặc Tố Nhiên nghe nói như thế, vẻ mặt cũng thay đổi: “Mẹ biết chỗ ở của Đàm Phi Tuấn ở trong nước, để mẹ đọc địa chỉ cho con, con đi điều tra xem sao!”

Mặc Tu Nhân gật gật đầu, kéo chăn ra, lập tức từ trên giường bệnh bước xuống dưới.

Mặc Tổ Nhiên đè lại cánh tay của anh: “Tu Nhân, con cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, để mẹ tìm người đi thăm dò!”

Anh nhìn thoáng qua Mặc Tố Nhiên: “Mẹ, con muốn tự mình đi tìm, Cẩm Sương... cô ấy là vợ của con!”

Mặc Tố Nhiên nhìn thấy vẻ mặt cố chấp của con trai, nhìn thấy ánh sáng thật sâu trong con người của anh, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, cẩn thật một chút, nhớ dẫn theo người bên cạnh!”

Vẻ mặt Tống Đình Nguyên có chút hoảng hốt, ông ta nói lời xin lỗi với Mặc Tổ Nhiên, sau đó cũng lập tức rời khỏi bệnh viện.

Trên đường Tống Đình Nguyên trở về nhà họ Tống, cả người lẫn trong đầu lần lượt đều hiện ra tình cảnh gặp lại Bạch Cẩm Sương. Ông ta không thể ngờ rằng, con gái ruột của ông ta tưởng như là xa tận chân trời, thế nhưng lại gần ngay trước mắt. Nhưng mà cho dù như vậy thì ông ta rõ ràng cũng không có năng lực tìm ra Bạch Cẩm Sương trước Đỗ Yến Oanh, bà ta có trách ông ta cũng đúng!

Nếu như bây giờ Yến Oanh đã tìm được Cẩm Sương, vậy thì chắc hẳn bà ta đã nói toàn bộ thân thế của Bạch Cẩm Sương cho cho cô nghe rồi.

Có điều cho dù là vậy thì cô cũng không có đến tìm ông ta, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ là mặc dù cô không có biểu lộ ra ngoài, nhưng vẫn như cũ còn khúc mắc việc ông ta nhìn người mơ hồ, thừa nhận Tống Thúy Kiều là con gái.

Cho dù có hối hận và tự trách nhiều hơn đi nữa thì cũng không thể miêu tả được tâm trạng của Tống Đình Nguyên giờ phút này.

Khi Tống Đình Nguyên về đến nhà, nhìn thấy Tống Thúy Kiều đang an vị trên ghế sô pha trong phòng khách, trợ lý giống như là đang trông giữ tội phạm, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.

Trợ lý của Tống Đình Nguyên nhìn thấy ông ta đã trở về, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra: “Ngài Tống, ngài đã trở lại!”

Tống Đình Nguyên khẽ gật đầu: “Ừm, bây giờ không còn chuyện của cậu nữa, cậu trở về đi!”

Trợ lý gật gật đầu, quay người rời đi. Tống Đinh Nguyên lại nhìn Tống Thúy Kiều, trong lòng đã không còn phẫn nộ giống như lúc trước, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô giả mạo con gái của tôi, mấy ngày nay có cảm thấy vui không?”

Tống Thúy Kiều của hiện tại cũng coi như là không đếm xỉa gì đến, dù sao những đều ông ta nên biết cũng đã biết.

Cô ta cong cong môi: “Ngoại trừ có tiền xài ra thì cũng không có cái gì vui cả, cả ngày nơm nớp lo sợ sống dưới sự uy hiếp của Tống Chí Nam!”

“Cho nên đây chính là lý do mà cô muốn giết Tống Chí Nam à? Tống Thành cau mày nhìn cô ta.

Tống Thúy Kiều ngẩn người, đột nhiên cười giễu một tiếng: “Ngài Tống này, tôi nói chứ, ông hỏi như vậy không phải là vì vẫn nhớ việc Tống Chí Nam là người nhà họ Tống đó chứ? Đầu óc của ông có vấn đề gì sao? Là cô ta không muốn cho ông tìm được con gái ruột, cũng chính là cô ta đã bảo tôi tới làm cái kẻ giả mạo này!”

Tống Đình Nguyên nghe thấy Tống Thúy Kiều mở miệng châm chọc cũng không có để ý: “Cô nói đi, có phải cô đã biết được một chút tin tức gì về con gái của tôi hay không?”

Cô ta nhếch miệng, không cho là đúng nói: “Nếu không thì sao? Có phải ông đã nghĩ thông suốt rồi không, bây giờ định dùng tiền đến để trao đổi đúng không? Đáng tiếc! Tôi cũng thay đổi rồi, sáu trăm tỷ không đủ, tin tức này ít nhất cũng phải đáng giá một nghìn năm trăm tỷ. Ngài Tống, muốn biết tin tức thì cứ mang tiền đến đây!”

Tống Thúy Kiều hung hăng càn quấy giở ra công phu sư tử ngoạm, trên đường cô ta bị trợ lý của Tống Đình Nguyên đưa về đây đã suy nghĩ rất nhiều.

Cơ hội kiếm tiền của cô ta cũng chính là ngay lúc này đây. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Tống Đình Nguyên rõ ràng rất muốn biết tung tích con gái ruột của ông ta, cho dù cô ta có lấy một cái tin tức giả để lừa ông ta thì ông ta cũng không thể không bỏ tiền.

Tống Thúy Kiều nghĩ đến đây, dáng vẻ cô ta giống như bị tình thế bắt buộc, giống như cô ta thật sự biết con gái của Tống Đình Nguyên là ai!

Lúc này, chỉ nghe thấy Tống Đình Nguyên đột nhiên mở miệng nói: “Tống Thúy Kiều, cô nói trước đi, có phải cô và Bạch Cẩm Sương học đại học chung với nhau hay không? Có đúng thế không? Nếu vậy thì chắc cô cũng biết rõ về cô ấy rồi đúng không?”

Tống Thúy Kiều nhất thời không kịp phản ứng, ông ta hỏi cái loại chuyện




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.