Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 1007: Chương 1007: Oan không thấu




Người đàn ông này lông mày sắc, môi mỏng, mũi cao thẳng, hình thể ngũ quan rất đẹp, hô hấp của Tần Minh Lệ siết chặt lại.

Sở Tuấn Thịnh, CEO của thiết kế trang sức đá quý Thanh Sương, là người đàn ông có ngoại hình và năng lực ưu tú tỉ lệ thuận với nhau.

Tần Minh Lệ từng gặp Sở Tuấn Thịnh, trước đó cô ta đứng ở thiết kế trang sức châu báu Minh Huyền nhìn từ xa, xem ở tạp chí hoặc tin tức tài chính và kinh tế, thế nhưng mà...... Những cái đó đều không phải là mặt đối mặt, gặp mặt ở khoảng cách gần như vầy khiến cho cô ta rất là rung động.

Sự mê hoặc lớn như thế khiến cho Tần Minh Lệ không thể không say mê, cô ta thấy trái tim mình đập bịch bịch vô cùng lợi hại, lần đầu tiên cô ta cảm giác được, cô ta cùng với người đàn ông ưu tú cũng có lúc có thể tiếp xúc gần với nhau như vậy.

Kiểu tiếp xúc vội vã này có thể sinh ra tình cảm ngoài ý muốn không nhỉ?

Dù sao, tình cảm giữa người và người, phần lớn đều do lâu ngày sinh tình, không phải sao? Người khác có thể, tại sao cô ta lại không thể chứ?

Nếu như có thể ở bên cạnh người đàn ông ưu tú như vậy, sau này cô ta sẽ cần phải ghen tị Tần Minh Xuân nhận người có tiền làm bố mẹ nữa sao?

Hơn nữa, Tần Minh Lệ cũng không trách Đường Thanh Lan bảo cô ta mang tài liệu lên trên văn phòng tổng giám đốc, ngược lại còn có chút kích động!

Cô ta nhớ rằng trước đó không lâu có người phỏng vấn Sở Tuấn Thịnh, Sở Tuấn Thịnh mình vẫn còn độc thân! Người đàn ông nghìn vàng như vầy vẫn còn độc thân, có ai có thể không tâm động chứ!

Sở Tuấn Thịnh không có chú ý tới phản ứng của Tần Minh Lệ, anh vừa nhận được điện thoại của Vân Yến, hôm nay Vân Yến bị cảm, cho nên xin nghỉ một ngày, Sở Tuấn Thịnh vốn cho rằng cô ấy đang nghỉ ngơi, không ngờ rằng cô ấy lại chạy công ty đến tìm anh ta, hiện tại còn đang đứng ở dưới tầng chờ, trong lòng Sở Tuấn Thịnh kích động, không có chú ý nhìn đường, không ngờ rằng lại đụng vào người ta.

Anh ta không phải loại người không có lễ phép, chủ động xoay người giúp Tần Minh Lệ nhặt tài liệu lên, đưa cho cô ta: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý!”

Dứt lời, anh ta rời đi như một cơn gió, căn bản không có chú ý tới phản ứng của Tần Minh Lệ. Tần Minh Lệ quay đầu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Tuấn Thịnh rất lâu, nội tâm mới dần dần bình phục lại.

Cô ta không nhịn được nắm chặt tay, trong lòng âm thầm hạ quyết định, người đàn ông ưu tú như vậy, cô ta nhất định phải chủ động xuất kích!

Giữa trưa, Tần Minh Xuân dẫn theo Trương Quế Hoa và Tần Minh Lệ đi đón Tần Quốc Phú ra.

Ban đầu, Tần Minh Xuân dự định nói với Tần Minh Lệ một chút về chuyện rời khỏi thành phố Trà Giang, đương nhiên, vì để cho Tần Minh Lệ tâm rời đi, anh ta là định cho Tần Minh Lệ một ít chỗ tốt, chỉ cần cô ta không mù quáng làm ra chuyện gì thì mọi chuyện đều tốt.

Kết quả, vừa đón Tần Quốc Phú ra, Tần Minh Lệ liền nói thẳng là có việc, rồi vội vàng rời đi, Tần Minh Xuân còn chưa kịp nói gì cả.

Tần Minh Lệ đi, Tần Minh Xuân dẫn theo Tần Quốc Phú cùng Trương Quế Hoa đi ăn một bữa cơm, sau đó đưa họ về nhà của bọn họ.

Hai tháng này Tần Quốc Phú bị giam, tính tình đã bị mài đến không còn tự cho là đúng trước mặt Tần Minh Xuân như trước đây, trên cơ bản ông ta không nói gì với Tần Minh Xuân cả.

Tần Minh Xuân cũng lười nói cái gì, đưa bọn họ trở về, trước khi tời đi còn nói với bọn họ, đợi đến khi Tần Minh Lệ có thời gian, hi vọng Trương Quế Hoa cùng Tần Quốc Phú liên hệ với anh ta, anh ta có chuyện cần bàn bạc với Tần Minh Lệ.

Trương Quế Hoa đang muốn từ chối, Tần Quốc Phú lại đồng ý. Tần Minh Xuân vừa đi, Trương Quế Hoa liền mất mặt: “Ông có biết cậu ta muốn nói gì với Minh Lệ không mà đã đồng ý rồi?”

Tần Quốc Phú nhìn bà ta một cái: “Bà còn muốn làm gì nữa? Hay là bà cảm thấy, không thông qua bà, Tần Minh Xuân sẽ không có cách bào tìm thấy Minh Lệ?”

Tần Quốc Phú nói xong thì đi về phía phòng của mình. Trương Quế Hoa nhíu nhíu mày, đi theo chồng vào phòng, không nhịn được ôm lấy chồng mình từ phía sau.

Ở nông thôn kết hôn sớm, lúc mười sáu tuổi bà ta đã sinh Tần Minh Lệ rồi! Đã rất lâu rồi bà ta không gặp Tần Quốc Phú, phụ nữ ở cái tuổi này vốn thích một ít chuyện của nam nữ, cho nên bà ta đã đưa tay ra ôm chồng!

Kết quả, tay của bà ta vừa đụng phải Tần Quốc Phú, Tần Quốc Phú giống như là bị đánh, run lên bần bật, trực tiếp quay người, một tay đẩy bà ta ngã trên mặt đất.

Trương Quế Hoa trợn tròn mắt, hai giây về sau bà ta mới kịp phản ứng, từ dưới đất bò dậy, tức giận nhìn xem Tần Quốc Phú: “Tần Quốc Phú, ông muốn làm cái gì? Tôi chỉ ôm ông một chút mà thôi, ông đẩy tôi làm gì? Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, chẳng lẽ ông không muốn thân mật với tôi sao?”

Tần Quốc Phú nhìn Trương Quế Hoa, vẻ mặt phức tạp lại vừa khuất nhục.

Không phải là ông ta không muốn thân mật, chỉ là ông ta nghĩ tới trong lao hai tháng này, ông ta cảm tự tôn đàn ông của ông ta đã bị chà đạp không còn tý gì.

Trước kia ông ta căn bản không biết, ở trong đó, phụ nữ đều cho đàn ông dùng, dù sao, những người kia đều là người mấy năm không gặp phụ nữ.

Tần Quốc Phú không đánh lại được mấy tên quản ngục kia, hơn nữa ông ta mới hơn bốn mươi tuổi, nhìn gương mặt kia của Tần Minh Xuân là biết gen di truyền của nhà bọn họ không kém.

Mặc dù tuổi tác của ông ta có chút lớn, thế nhưng mà trong đám đàn ông kia cũng coi là đẹp trai.

Cũng bởi vì đẹp trai khiến cho ông ta trải qua chuyện vô cùng khủng khiếp.

Hiện tại ông ta được ta ngoài một lần nữa, ông ta chỉ cảm thấy..... Giống như là nản thân mình bị tái tạo lại, lần này ông ta thật sự sợ hãi, không còn dám đối nghịch với

Tần Minh Xuân

Đáng tiếc...... Vợ ông ta không biết gì cả!

Nhìn vẻ mặt chờ mong còn giận hờn của Trương Quế

Hoa, Tần Quốc Phú rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi hơi mệt mỏi, tôi đi nghỉ ngơi đây!”

Trương Quế Hoa nhìn thái độ này của ông ta, tức tới dậm chân!

Buổi chiều, bệnh viện Mây Đức.

Bạch Cẩm Sương bảo Mặc Tu Nhân về công ty trước, dù sao, Bạch Cẩm Sương cũng là biết là anh bận bịu nhiều việc, hiện tại vẫn chưa có xét nghiệm cấy ghép, nhiều người ở bệnh viện như vậy không có tác dụng gì.

Bạch Cẩm Sương bảo Mặc Tu Nhân đi làm việc, còn mình ở lại bệnh viện nói chuyện với Đỗ Yến Oanh.

Có thể là do vào bệnh viện, cho nên Đỗ Yến Oanh biết đại khái tình huống của mình, trước đó mặc dù bà ta đã té xỉu hai lần, nhưng cũng không thấy cơ thể mình có gì khó chịu.

Thế nhưng mà sau khi vào bệnh viện, tình trạng cơ thể của bà ta có thể mắt thấy là đang tiều tụy đi.

Lúc này, Bạch Cẩm Sương nói chuyện với bà ta, bà ta khó khăn lắm mới ngủ được.

Bạch Cẩm Sương nhìn vẻ mặt tiều tụy của mẹ, trong lòng có chút khó chịu.

Lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên. Bạch Cẩm Sương sợ đánh thức Đỗ Yến Oanh, vội vàng cúp điện thoại, sau đó cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.

Là Sở Tuấn Thịnh gọi tới, Bạch Cẩm Sương không biết anh ta có chuyện gì, cho nên gọi điện lại.

Điện thoại vừa quay số, Sở Tuấn Thịnh nghe máy luôn. Bạch Cẩm Sương mở miệng giải thích: “Vừa rồi không tiện nghe máy, sao thế?”

Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh rất là nghiêm túc: “Cẩm Sương, công ty của chúng ta có một nhà thiết kế tên Đường Thanh Lan có bản thiết kế trùng với bản thiết kế của công ty bên cô đưa tới, tôi không biết là ai đạo ai, dù sao, hai phần tác phẩm này giống nhau tới tận tám mươi phần trăm, loại chuyện này tràn đầy trong giới, hai chúng ta đều rõ ràng, loại trình độ này, chắc chắn là một người tham khảo tác phẩm của một người khác, tôi định tra một chút, tuyệt không nhân nhượng với hành động này, không biết bên cô....

Bạch Cẩm Sương nghe Sở Tuấn Thịnh nới vậy mới hiểu anh ta tìm mình là có chuyện gì, mặc dù có chút giật mình khi nghe thấy chuyện đụng bản thảo, thế nhưng mà không riêng gì Sở Tuấn Thịnh chán ghét loại hành vi này, cô cũng không thể nào tha thứ.

Cô nói: “Sở Tuấn Thịnh, anh không cần lo lắng cho tôi không nguyện ý cho anh điều tra, anh cũng biết, trước đó tôi cũng là người bị hại trong loại chuyện như vầy, tôi không muốn bất cứ một nhà thiết kế bào bị nỗi oan không thấu như vầy, bên anh muốn điều tra như thế nào thì cứ tra, tôi sẽ phối hợp”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.