**********
Chương 531: Phát thẻ người tốt
Tế Bạch Mai khẽ chau mày: “Bác sĩ Lưu, anh đừng như vậy, tôi... tôi thật sự không muốn làm lỡ dở chuyện của anh nữa!”
“Đợi cô là do tôi cam tâm tình nguyện, sao có thể nói là làm lỡ chuyện của tôi được cơ chứ?” Thái độ của Lưu Chí Kiên có chút cố chấp.
Tề Bạch Mai bất lực mà thở dài: “Nhưng mà... nếu như tôi thật sự không có hứng thú với anh thì sao?”
Đồng tử của Lưu Chí Kiên mở to ra, có phần kinh ngạc: “Chẳng lẽ tôi... tôi không bằng viện trưởng Vân hay sao?”
Tề Bạch Mai cũng biết rằng, những lời nói này rất tổn thương người khác, nhưng mà, cô ta vẫn bắt buộc phải nói, có một vài chuyện, cần phải giải quyết nhanh gọn lẹ.
Cô ta nhìn Lưu Chí Kiên: “Không phải là anh không bằng ai, anh rất tốt, bác sĩ Lưu, nhưng mà, mỗi một người đều có mỗi sự yêu thích khác nhau, tôi không thích anh, đây không phải là lỗi của anh, hơn nữa, chính là bởi vì tôi không thích anh, cũng hiểu rõ được bản thân không nên làm anh nảy sinh tình cảm khác với tôi, vì vậy, tôi không muốn làm lỡ chuyện của anh, anh có hiểu không?”
| Lưu Chí Kiên cười khổ một tiếng, đặt đôi đũa xuống rồi lau mặt, tinh thần có chút đáng thương: “Tôi biết rồi, Bạch Mai, sau này... tôi sẽ không làm phiền cô nữa!”
Tề Bạch Mai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cho dù nói như thế nào, tôi vẫn rất xin lỗi anh, bác sĩ Lưu, anh là một người tốt, anh nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình!”
Lưu Chí Kiên nhìn Tề Bạch Mai: “Vì vậy, cô như vậy là đang phát thẻ người tốt cho tôi hả?”
Tề Bạch Mai: "... Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi!”
Lưu Chí Kiên có chút ngượng ngùng, không được tự nhiên: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không quấn lấy cô nữa đâu!”
Lưu Chí Kiên hết lần này đến lần khác nói sẽ không quấn lấy cô như vậy nữa, nhưng lại làm cho Tề Bạch Mai không được tự do, cảm thấy bản thân mình giống như đã làm ra một chuyện gì đó đáng ghê tởm vậy.
Một bữa ăn kết thúc trong một bầu không khí cứng nhắc.
Mặc dù trong lòng của Lưu Chí Kiên đang rất buồn, nhưng mà anh ta vẫn chủ động đề nghị đưa Tế Bạch Mai quay trở về nhà. Tề Bạch Mai cũng không hề từ chối, hai người họ không một ai nói chuyện cả, tính tiền xong liền đi ra bên ngoài.
Tề Bạch Mai đi đến bên cạnh chiếc xe, đột nhiên nhớ ra, tâm tư của mình không đặt ở đây mà đến cả cái túi xách cũng không thèm lấy.
Cô ta nhìn Lưu Chí Kiên: “Tôi quên lấy túi xách rồi, tôi quay lại lấy một chút!”
"Tôi đi cùng cô!” Lưu Chí Kiên vội vàng đi theo.
Tề Bạch Mai vốn dĩ muốn từ chối, nghĩ đến bản thân mình ngày hôm nay đã nói ra những lời tổn thương đến người ta, không cần thiết phải trốn tránh như bò cạp nữa, nếu không như thế này sẽ càng làm tổn thương người ta.
Lưu Chí Kiên đi theo Tề Bạch Mai, đi vào bên trong.
Kết quả, hai người bọn họ đi đến cửa của nhà hàng, liền đụng mặt với Vân Thành Nam đang ở bên trong đi ra.
Sắc mặt của Vân Thành Nam có chút cứng nhắc: “Hai người...” Hai người họ không phải đã đi ra ngoài rồi hay sao? Sao lại quay trở lại vậy!
Vân Thành Nam quả thực không biết giấu mặt vào đầu nữa!
Lưu Chí Kiên kinh ngạc nhìn anh ta: “Viện trưởng Vân, anh cũng đến đây để ăn cơm sao, thật là trùng hợp mà!”
Vân Thành Nam trả lời một cách đây khô khan: “Thật là trùng hợp!”
Tề Bạch Mai nhướng mày: “Viện trưởng Vân không sống ở gần đây đúng không, ở đây cách bệnh viện Việt Đức rất xa, sao viện trưởng Vân lại có thể đến đây để ăn cơm chứ!”
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tề Bạch Mai, trong lòng Vân Thành Nam cảm thấy không thỏa mái!
Anh ta cảm thấy, con người chính là không có tự trọng, lúc trước khi mà Tề Bạch Mai theo đuổi anh ta, sao anh ta lại không có cảm giác này nhỉ!
Ánh mắt anh ta lóe lên: “Có người giới thiệu tôi đến nhà hàng này, nghe nói mùi vị thức ăn ở đây rất ngon!”
Tế Bạch Mai nhìn anh ta, rõ ràng là không hề tin.
Nhưng mà, cô ta cũng không muốn có bất kì liên quan nào đến Vân Thành Nam nữa, kẻo người ta nói rằng bản thân mình không biết dè dặt.
Tề Bạch Mai thu lại ánh mắt của mình lại, lướt qua Vân Thành Nam, quay trở lại nhà hàng để lấy túi xách.
Bàn tay đang đặt bên đùi của Vân Thành Nam dần dần nắm chặt lại thành nắm đấm.
Tề Bạch Mai đi vào nhà hàng không hề quay đầu nhìn lại, lúc trước cô ấy thường quấn quanh Vân Thành Nam, đều không hề có cảm giác gì.
Lúc đầu khi không đến bệnh viện nữa, cô ấy cảm thấy bản thân mình giống như đang cai nghiện một thứ gì đó, trong lòng trống rỗng, cả người đều tê dại khó chịu, căn bản là bản thân mình ngoài Văn Thành Nam ra thì có thể làm được gì nữa chứ.
Đến khi thời gian lâu rồi, cô ấy mới dần dần quen, bước ra khỏi tình cảnh tra tấn người đó.
Chính là bởi vì lần này, cô ấy cũng không dám tiếp cận Vân Thành Nam thêm lần nào nữa, tuy nhiên cô ấy vẫn cứ thích Vân Thành Nam, nhưng mà, cô ấy không muốn phải trải qua cảm giác bắt cai nghiện nữa đó nữa, quả là còn khó chịu hơn cả cái chết mà.
Cái gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đại khái chính là đang nói đến cô ta.
Tề Bạch Mai không thể nào ngờ được, lúc cô ấy cầm túi xách đi ra ngoài, Lưu Chí Kiên và Vân Thành Nam đứng ngoài cửa nhà hàng, hai người họ đều không nói chuyện, giống như là đang âm thầm ganh đua với nhau vậy.
Tề Bạch Mai cau mày, nhìn Lưu Chí Kiên nói: “Bác sĩ Lưu, chúng ta đi thôi!”
Lưu Chí Kiên nhìn chằm chằm Vân Thành Nam, ừm lên một tiếng, cùng Tề Bạch Mai quay người rời khỏi đó.
Nhìn hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi, bờ vai của Vân Thành Nam cứng lại, một lát sau thả lỏng ra, anh ta nhịn không được mà đưa tay lên xoa xoa chân mày.
Xem ra, có một vài chuyện cần phải nhanh chóng giải quyết rồi!
Biệt thự số một Hương Uyển.
Sau khi Mặc Tu Nhân quay trở về nhà, nhìn thấy căn biệt thự tối om.
Mặc dù anh biết rằng Bạch Cẩm Sương dạo này đang mang thai, sẽ khá là dễ ngủ, nhưng mà, trong lòng anh vẫn có chút thất vọng.
Lúc trước, nếu như Bạch Cẩm Sương ở nhà, khi anh vào biệt thự, ở bên ngoài anh đã có thể nhìn thấy bóng đèn mà cô bật cho anh.
Bạch Cầm Sương cười nhẹ, ôm lại Mặc Tu Nhân: “Nếu như em ngủ rồi, e, nhất định sẽ để đèn lại cho anh mà!”
Mặc Tu Nhân ngây người sửng sốt, cũng đúng, mỗi lần cho dù là Bạch Cẩm Sương ngủ quên trên ghế sô pha, cũng sẽ để lại đèn cho mình, biệt thự hôm nay đột nhiên đen một mảng, anh nên sớm đã nhận ra điều bất thường rồi chứ.
Mặc Tu Nhân nghĩ đến đây, nhịn không được mà xoa xoa đầu của Bạch Cẩm Sương: "Sao đột nhiên em lại nghĩ đến mấy trò này vậy?
Bạch Cẩm sướng nhìn theo ánh mắt của Mặc Tu Nhân, nhìn quanh trang trí của khắp căn phòng, cô kéo tay của Mặc Tu Nhân: “Còn có cái khác nữa đấy?”.
Nhìn thấy dáng vẻ kỳ quặc của cô, Mặc Tu Nhẫn nhịn không được mà khẽ cười: “Còn có cái gì nữa vậy?"
Bạch Cầm Sương xấu hổ: "Anh vẫn còn chưa thử nữa mà!”
Mặc Tu Nhân ngồi xuống, cầm đũa lên, nhanh chóng ăn cơm. Bạch Cẩm Sương cũng cùng anh ăn cơm, tốc độ ăn cơm của Mặc Tu Nhân rất nhanh, nhưng mà, phong thái lại khá là thanh lịch.
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Mùi vị như thế nào?
Mặc Tu Nhân mỉm cười gật đầu: “Rất ngon!”