Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 393: Chương 393: Phong độ hoàn toàn biến mất




Bộ dạng của Tân Vô Đoan, rất giống với một con thú đang tuyệt vọng.

Không ai biết, mối quan hệ giữa Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân, kích thích anh đến nhường nào.

Ngày hôm qua anh từ bệnh viện trở về, liền nhốt bản thân ở trong phòng, suốt một ngày một đêm, cũng chưa có cách nào hóa giải các loại cảm xúc trong lòng.

Lại không nghĩ rằng, hôm nay về nhà, lại lần nữa cho anh lại chịu một sự đả kích thật mạnh.

Nghĩ đến vừa rồi Bạch Cẩm Sương bảo vệ Mặc Tu Nhân, Tần Vô Đoạn chỉ cảm thấy trái tim như là muốn tan ra, cực kỳ đau đớn.

Rõ ràng là anh nhìn cô lớn lên, rõ ràng là anh thích cô trước, tại sao, cô cuối cùng lại ở bên Mặc Tu Nhân.

Tần Vô Đoạn đôi mắt đỏ ngầu, phong độ ngày trước hoàn toàn biến mất.

Tổng Ngọc Tiên bị Tần Vô Đoạn biểu cảm hung ác như vậy dọa một phen.

Ngay sau đó, cô trừng mắt nhìn Tần Vô Đoan, tức giận mở miệng: “Anh bắt em câm miệng, em mấy năm nay, sự nhẫn nhịn của em đối với anh còn chưa đủ sao? Em là vị hôn thê của anh, lại có thỏa thuận với anh, nếu anh có thể khiến cho Bạch Cẩm Sương yêu anh, em sẽ hủy bỏ hôn ước với anh, cùng nhau thuyết phục người trong nhà, anh rốt cuộc có lương tâm hay không, Tần Vô Đoan, em cũng yêu anh mà, em làm nhiều điều vì anh như vậy, anh mù sao? Tại sao anh lại không nhìn thấy em, anh gắt với em vì Bạch Cẩm Sương, nhưng mà Bạch Cẩm Sương đã kết hôn với Mặc Tu Nhân, chuyện đã tới nước này, em nói cho anh biết, em cả đời này đã định là anh, thỏa thuận giữa chúng ta, hoàn toàn vô hiệu!”

Tần Vô Đoan nghe thấy thỏa thuận vô hiệu, anh đột nhiên giật nảy mình.

Anh đột nhiên xoay người, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ, âm trầm nhìn Tống Ngọc Tiên: “Thỏa thuận không thể trở nên vô hiệu!”

Nói không chừng, Bạch Cẩm Sương chỉ là tạm Mời bị Mặc Tu Nhân che mắt thôi, dù sao thì, bọn họ cũng mới quen nhau chưa được bao lâu?

Tống Ngọc Tiên tức đến phát khóc: “Tần Vô Đoan, anh hãy nói rõ ràng cho em, lời này là của anh có ý gì? Bạch Cẩm Sương sắp gả chồng, anh còn không từ bỏ cô ấy được sao? Anh định bất chấp mê muội tới khi nào? Em vì anh, nhường nhịn khắp nơi, từng bước nhượng bộ, cuối cùng anh đặt em ở đâu?”

Tân Vô Đoan trong lòng cực kì khó chịu, nhưng Tống Ngọc Tiên còn cố tình muốn kích thích anh như vậy.

Biểu cảm của Tần Vô Đoan giống như muốn giết người đến nơi, khuôn mặt anh trầm xuống, nhìn chằm chằm Tổng Ngọc Tiên: "Tống Ngọc Tiên, ở chỗ này của anh, thỏa thuận giữa chúng ta, tính toán đến cuối cùng!”.

Tống Ngọc Tiên không hề nghĩ tới, quân tử giống như Tần Vô Đoan, vì Bạch Cẩm Sương mà vô tình đến mức này. Đây đã là vô si, anh không có một chút cảm giác nào sao?

Tổng Ngọc Tiên lạnh lùng nhìn anh, cảm giác giọng nói của chính mình đang run lên: “Được thôi, vậy chờ đến khi anh theo đuổi được Bạch Cẩm Sương rồi thì nói lại sau!”

Tống Ngọc Tiên nói xong, trực tiếp kéo cửa xe ra, xuống xe.

Cô ta đóng mạnh cánh cửa xe, đi đôi giày cao gót đế nhọn, nhanh chóng dọc theo đường lớn mà đi về phía trước.

Từng trận gió thổi qua, nước mắt cô lăn dọc theo khuôn mặt đi xuống, kìm không được mà rơi xuống, nhịn cũng nhịn không được.

Bạch Cầm Sương là số kiếp của Tần Vô Đoan, cũng số kiếp của cô ta, số kiếp này, đời này chẳng lẽ không thể qua được sao?

Hai năm trước là như vậy, hiện giờ cũng vẫn là như vậy!

Tổng Ngọc Tiên không biết đi được bao lâu rồi, đột nhiên nhìn thấy đèn xe phía sau từ xa chiếu tới.

Cô cầm trong tay đôi giày cao gót đế nhọn, xoay người nhìn lại.

Tân Vô Đoan ngồi ở trong xe, bình tĩnh nhìn Tống Ngọc Tiên đứng ở phía trước xa xa.

Dù sao thì anh từ nhỏ cũng được cha mẹ giáo dục để trở thành một quý ông lịch thiệp, vừa rồi hành vi tức giận đối với Tổng Ngọc Tiên, có thể nói là những năm gần đây đây là chuyện làm quá mức nhất rồi.

Anh cũng không muốn như vậy, nhưng mà, anh cảm giác bản thân mình bị áp lực đến điên rồi, cảm xúc của anh tiếp tục phải tìm được một nơi để phát tiết..

Anh chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể nghĩ đến vừa rồi Bạch Cẩm Sương đứng trước mặt Mặc Tu Nhân và Tống Ngọc Tiên, cảnh tượng để anh về sau gọi cô một tiếng tiểu Bạch.

Đối với anh mà nói, xấu hổ không là gì cả, quan trọng là đau lòng đến mức không thể nào thở được.

Nhưng khi từ từ bình tĩnh lại, anh liền cảm thấy, bản thân mình không nên đối xử với Tổng Ngọc Tiên như vậy.

Lại nói tiếp, người sai chính là anh, năm đó là anh, hiện tại cũng là anh!

Giống như là Mặc Tu Nhân nói, thời điểm không nên buông tay thì anh đã buông tay, thời điểm không nên tranh giành, lại muốn tranh giành, ở trong đoạn tình cảm với Bạch Cẩm Sương, anh thật sự quá thất bại.

Tần Vô Đoan đau khổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Anh mở mắt ra, anh đã nỗ lực thu lại tất cả cảm xúc của bản thân mình.

Anh xuống xe, đi qua đó, giữ chặt cánh tay của Tổng Ngọc Tiên: “Vừa rồi là tâm trạng của anh không tốt, không nên giận dữ với em, anh xin lỗi! Em lên xe đi!”

Nhưng mà, Tống Ngọc Tiên mắt đỏ lên nhìn anh ta, nhưng mà vẫn không hề nhúc nhích.

Môi Tần Vô Đoan giật giật, thật lâu sau mới mở miệng: “Ngọc Tiên, tâm tình anh hôm nay không tốt, em thông cảm một chút, chuyện vừa nãy, anh nghiêm túc xin lỗi em, thực xin lỗi, lên xe đi, gần đây cũng khá khó bắt được xe, em phải đi bộ đến khi nào chứ!”.

Tống Ngọc Tiên nghe được lời này, nước mắt lập tức rơi xuống. Cô ta trực tiếp dơ tay, ôm lấy eo Tần Vô Đoan, khóc lên, cảm thấy cực kỳ tủi thân.

mấy năm nay cô ta sở dĩ khó có thể buông tay, chính là vì cảm thấy bất luận đi tới đâu, người như Tần Vô Đoan, đều sẽ giữ được phong thái cơ bản nhất của một người đàn ông.

Nhưng mà hôm nay, cô ta phát hiện, cô ta sai rồi.

Tần Vô Đoan cũng có thời điểm sẽ không thể giữ được phong độ đàn ông, năm đó, cô ta xuất hiện đột ngột, Bạch Cẩm Sương đã chịu đả kích quá lớn, cho nên, Bạch Cẩm Sương trực tiếp quen bạn trai, để cho Tần Vô Đoạn ích kỷ, cô ta và Tần Vô Đoạn ra nước ngoài càng nhanh càng tốt.

Bởi vậy, cô ta căn bản không thể nào biết rõ được, sự ảnh hưởng của Bạch Cầm Sướng tới Tần Vô Đoan, cuối cùng là lớn tới cỡ nào.

Hôm nay, lần đầu tiên cô đối đầu, liền thất bại thảm hại!

Nhưng mà, cứ cho là như vậy đi, cô cũng không cách nào bỏ được người đàn ông này!

Trên đường trở về biệt thự số một Hương Uyển, Bạch Cẩm Sương tự nhiên trầm mặc, từ nãy tới giờ không hề chủ động nói chuyện.

Mặc Tu Nhân trong lòng có chút hụt hẫng, tuy rằng Bạch Cẩm Sương ở trước mặt mọi người, tận lực bảo vệ anh.

Nhưng mà, anh vẫn cảm nhận được rõ, sau khi Bạch Cẩm Sương nói như vậy xong với anh cả, tâm trạng liền không vui.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Mặc Tu Nhân cuối cùng vẫn là có chút đau lòng.

Sau khi tới biệt thự số một Hương Uyển.

Bạch Cẩm Sương thay xong giày liền muốn lên lầu, Mặc Tu Nhân trực tiếp mở miệng gọi: “Cầm Sương!”

Bạch Cẩm Sương xoay người, lạnh lùng hỏi: “Làm sao vậy?”

Con người của Mặc Tu Nhân hơi lóe lên, sắc mặt có chút phức tạp: “Em lại đây, hai chúng ta tâm sự chút!”

Bạch Cầm Sương mím môi, đi qua đó, ngồi ở trên sô pha.

Mặc Tu Nhân sắc mặt đen xì, cũng đi theo qua.

Bạch Cẩm Sương mới vừa ngồi xuống, liền cảm nhận được, Mặc Tu Nhân đứng ở bên cạnh cô duỗi tay ra, lấy tay che kín đồi mắt cô.

Bạch Cẩm Sương hơi hơi nhíu mày: “Mặc Tu Nhân, anh đang làm gì vậy?”

Mặc Tu Nhân thấp giọng nói: “Cẩm Sương, anh biết tâm trạng của em hôm nay không tốt, không cần ở trước mặt anh giả vời không sao, anh thích em, cho nên, nguyện bao dung tất cả mọi điều của em!”

Bạch Cẩm Sương nghe được lời này, nháy mắt đôi mắt cô liền có chút cay cay.

Cô cắn chặt răng: “Mặc Tu Nhân, anh rất để ý đến chuyện trước kia giữa em và anh trai anh sao?”

Trong đáy mắt Mặc Tu Nhân hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, anh đâu có để ý đến chuyện họ quen biết nhau, chỉ là nghĩ đến Bạch Cẩm Sương đã từng thích anh trai, trong lòng anh có chút không thích mà thôi.

Anh hiểu rõ, đó là một loại ghen tị, nhưng mà, anh đã đang cố gắng khống chế

Dù sao thì, Bạch Cẩm Sương hiện tại là người yêu của anh!

Con người anh lóe lên: “Bảo bối, tại sao em lại nghĩ như vậy?”

Nghĩ đến sự uy hiếp của Tống Ngọc Tiên hôm nay, Bạch Cẩm Sương vẫn là quyết định nói ra chuyện này: “Em không phải nghĩ như vậy, em chỉ là sợ anh hiểu lầm mà thôi, anh trai anh và em đã quen nhau rất lâu rồi, chuyện giữa em và anh ấy, em không hy vọng anh nghe được từ miệng của người khác, do đó sinh ra hiểu lầm với em!”

Mặc Tu Nhân nghe được những lời này, buông tay ra, ngồi xuống bên cạnh Bạch Cẩm Sương, lẳng lặng mà nhìn cô: “Được, vậy anh nghe em nói, người khác nói điều gì, anh đều sẽ không tin!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.