Nơi Tề Bạch Mai xảy ra chuyện cách tiệm trang sức đá quý Hoàng Thụy không xa lắm.
Lúc Bạch Cẩm Sương vừa đến nơi, xe cứu hộ vẫn chưa đến, Tề Bạch Mai vịn eo, đứng bên cạnh xe, nét mặt vô cùng tức giận.
Cô ta liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng nói có chút buồn bực: “Cậu đợi cùng tớ thêm chút nữa, xe cứu hộ vẫn chưa đến!” . Đam Mỹ Hài
Bạch Cẩm Sương thấy tình hình của cô ta, không nhịn được chau mày: “Cậu thế này.” Tề Bạch Mai mím môi: “Bị trẹo lưng, trẹo cả chân rồi!” Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ: “Vậy thì cũng không cần gọi xe cứu hộ!”.
Nghe thấy câu này, Tề Bạch Mai nghẹn họng, trong lòng vẫn còn có chút tức giận: “Tớ chẳng phải bị người ta chọc tức sao!”.
Cô ta nói rồi kể lại một lượt các hành vi độc ác của Vân Thành Nam với Bạch Cẩm Sương: “Cậu cũng không biết người đàn ông đó đáng ghét thế nào, sau này nếu tớ còn có thể gặp lại anh. ấy, tớ nhất định phải đánh anh ấy đến mức bố mẹ anh ấy không nhận ra!”.
Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ: “Nói không chừng người ta là bác sĩ, anh ấy cũng không ngốc, cho dù muốn lợi dụng, cũng không thể tùy tiện làm cản trước mặt mọi người!”.
Lời Bạch Cẩm Sương vừa dứt, tài xế làm nền ở bên cạnh vội gật đầu: “Quý ông đó rất tốt, anh ấy có chút chuyện gấp nên đi trước rồi, nếu không thì chắc chắn anh ấy sẽ cùng quý cô này đến bệnh viện!”
Bạch Cẩm Sương không vui liếc nhìn Tề Bạch Mai: “Cậu đừng tí 7giận nữa!”
Tề Bạch Mai gõ trán, trong lòng khó chịu, mắng chửi Văn Thành Nam từ đầu đến chân một lượt.
Cuối cùng, xe cứu hộ cũng đến, Bạch Cẩm Sương lên xe cứu hộ theo Tề Bạch Mai, tài xế taxi đợi người của tiệm 4S đến, xử lý vết va quẹt trên xe.
Cho dù ở trên xe cứu hộ, Tề Bạch Mai vẫn không quên phê phán Vân Thành Nam: “Cậu biết không? Anh ấy nói tớ gạt người, còn nói trong tớ có vẻ có tiền, xe bị va quẹt thì không nên đòi tiền. người khác, là ai vậy chứ, thật là!”.
Bạch Cẩm Sương phì cười: “Tớ lại muốn quen biết thử xem rốt cuộc người này tệ hại thế nào, mới có thể bị cậu phê phán thành thế này!”.
Nghe thấy lời của tài xế taxi, chắc người đó không tệ hại như Tế Bạch Mai nói.
Cô ta nhăn răng: "Tớ không có phê phán, là nói thật lòng! Đẹp trai như vậy, thật là uổng phí gương mặt đó!”.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn cô ta một cái, dở khóc dở cười. | Cô không nói gì, liếc nhìn Tề Bạch Mai, không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trên gương mặt nhạt dần.
Ánh mắt Tề Bạch Mai lóe sáng: “Cẩm Sương, có phải cậu không vui không?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến khung cảnh gặp được Quý Nhiên ở công ty, lắc đầu một cách buồn bực: “Không có!”
Tề Bạch Mai thấy biểu cảm này của Bạch Cẩm Sương, cũng không dám nói thêm gì.
Đến bệnh viện, Bạch Cẩm Sương tìm một cái xe đẩy cho Tề Bạch Mai, đưa cô ta đi tìm bác sĩ. khoa chỉnh hình.
Trên xe cứu hộ, bởi vì tình hình vết thương của Tề Bạch Mai không nghiêm trọng, họ còn bị bác sĩ dạy dỗ một trận.
Tề Bạch Mai hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, cô ta nổi tính trẻ con, lúc bác sĩ dạy dỗ, cô ta kinh hãi nằm ở đó, không nói tiếng nào.
Bạch Cẩm Sương đến khoa chỉnh hình, nhìn thấy bảng hiệu của Vân Thành Nam, không ngờ hôm nay anh ta lại ngồi khám bệnh,
Vân Thành Nam là bác sĩ khoa phẫu thuật tim, anh ta kiếm khoa chỉnh hình, nhưng, tình huống thông thường đều ở bên khoa phẫu thuật tim. Bạch Cẩm Sương nhìn thấy tên Vân Thành Nam, cô có chút kinh ngạc.
Cô kinh ngạc giúp Tề Bạch Mai lấy số, nói với Tề Bạch Mai đây là bạn của cô.
Y tá mời họ vào bên trong phòng khám bệnh chờ đợi: “Xin đợi một lát, viện trưởng Vân lập tức đến ngay!”. | Tề Bạch Mai liếc nhìn Bạch Cẩm Sương, có chút nhiều chuyện: “Bác sĩ này có đẹp trai không? Chắc không phải là một ông già đâu nhỉ! Cậu và anh ấy là bạn à?”
Bạch Cẩm Sương không vui liếc nhìn cô ta: “Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy rất trẻ, hơn hai mươi tuổi, cũng rất đẹp trai! Tay nghề chữa trị cũng rất tốt!”
Tề Bạch Mai bán tín bán nghi nhìn Bạch Cẩm Sương: “Trẻ, đẹp trai, tay nghề chữa trị lại cao, người này thật sự đáng tin như cậu nói không?”
Bạch Cẩm Sương chau mày nói: “Người ta là viện trưởng của bệnh viện này, cậu nói đáng tin hay không!”.
Bệnh viện không thể so với những nơi khác, nếu không có lý lịch và bản lĩnh nhất định, muốn làm viện trưởng, vốn dĩ không thể khiến người khác phục.
Tề Bạch Mai mím môi: “Đáng tin là được, nhưng đừng giống tên lang băm hôm nay gặp trên đường, nói là bác sĩ gì đó, ban ngày ban mặc động tay động chân!”.
Lời Tề Bạch Mai vừa dứt, Vân Thành Nam đã xuất hiện ở trước cửa phòng khám bệnh khoa chỉnh hình.
Anh ta đã nghe thấy lời Tề Bạch Mai nói, nhưng Tề Bạch Mai quay lưng lại với anh ta, anh ta cũng không chú ý, nhưng lại cảm thấy dường như giọng nói có chút quen thuộc.
Anh ta vừa nhìn thì thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức nở nụ cười: “Cẩm Sương, sao cô lại đến đây? Bị thương ở đâu sao?”
Tề Bạch Mai nghe thấy giọng của người này, không nhịn được chau mày, sao giọng nói giống với tên khốn kiếp gặp trên đường đó đến thế?
Cô ta không nhịn được xoay đầu, sau đó, vừa nhìn đã thấy gương mặt tuấn tú như ngọc của Vân Thành Nam.
Cô ta lập tức trừng to mắt: “Là anh?"
Lúc này Vân Thành Nam mới chú ý đến Tề Bạch Mai, nụ cười trên gương mặt anh ta nhạt đi, chau chặt mày: “Hóa ra là cô!”
Bạch Cẩm Sương có chút sững sờ: “Hai người...biết nhau à?”
Tề Bạch Mai tức đến mức trừng mắt Vân Thành Nam: “Anh ấy chính là người đàn ông độc miệng tớ nói với cậu! Người vô lễ với tớ trên phố!”.
Bạch Cẩm Sương có chút bối rối, lần này cô hoàn toàn có thể xác định được chắc chắn Tề Bạch Mai dùng cảm xúc để đánh giá Vân Thành Nam, Vân Thành Nam vốn dĩ không phải loại người đó!
Vân Thành Nam nghe thấy lời Tề Bạch Mai nói, sắc mặt chùng xuống: “Vì vậy vừa rồi cô nói người bạn ngày bạn mặc động tay động chân là tôi à?”
Tề Bạch Mai trừng mắt anh ta: “Nói anh thì đã sao, lẽ nào anh không có à?”.
Sắc mặt Vân Thành Nam trở nên khó coi: “Cô nói lý chút đi, tôi chỉ giúp cô xem vết thương thôi!”
Tề Bạch Mai ngẩng đầu, tức giận nhìn anh ta: “Rõ ràng anh đang sờ mó tôi!” Vân Thành Nam lộ vẻ vô cùng tức giận: “Người phụ nữ như cô quá mức ngang ngược!” Tề Bạch Mai nổi lửa: "Anh nói ai quá mức ngang ngược!”. | Bạch Cẩm Sương có chút đau đầu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy có người có thể chọc tức Vân Thành Nam thành như vậy.
Cô mau chóng ngắt lời: “Hai người dừng lại đi, đừng cãi nhau nữa!”. Tề Bạch Mai nể mặt Bạch Cẩm Sương, trừng mắt Vân Thành Nam một cái, hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt Vân Thành Nam hơi chùng xuống, Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Viện trưởng Vân, anh đừng tức giận, chắc bạn tôi cũng không phải cố ý đầu, có thể là hơi cảm tính.”
Tề Bạch Mai trực tiếp cắt ngang lời Bạch Cẩm Sương nói, hơi nổi giận: “Ai cảm tính chứ! Rõ ràng là anh ấy chống đối tớ trước. Tớ vốn dĩ nể mặt anh ấy, định nói chuyện đàng hoàng với anh ấy, ai bảo anh ấy vừa mở miệng đã không nói tiếng người!”.
Sắc mặt Vân Thành Nam tái mét: “Ai không nói tiếng người?” Tề Bạch Mai gân cổ lên cãi lại: “Nói anh đấy!”.
Bạch Cẩm Sương ngửi thấy mùi thuốc súng bốc lên xung quanh, vội ngăn cản: “Dừng! Hai người đừng nói gì nữa, từng người một nói theo thứ tự!”. | Tề Bạch Mai ấm ức: “Cẩm Sương, đây là bác sĩ đẹp trai, tay nghề giỏi mà cậu nói sao? Tớ thấy tớ khỏi trị sẽ tốt hơn!”.
Bạch Cẩm Sương để tay lên vai cô ta một cách không vui, mở miệng nói: “Cậu đừng nói nữa, tớ hỏi rõ chuyện như thế nào trước đã!”.
Tề Bạch Mai mím môi, liếc nhìn thấy Bạch Cẩm Sương dường như có chút không vui, cô ta chỉ có thể im miệng.