Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 187: Chương 187: Quân tử như gió




Tần Vô Đoan từ trước đến nay là một người đàn ông lịch thiệp, anh chưa bao giờ thô lỗ với các nữ sinh như vậy, chưa bao giờ khắt khe như vậy.

Nhưng hôm nay, hành động của anh hoàn toàn khác với anh trước đây.

Tần Vô Đoan biết ý cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tiểu Bạch, bảo vệ người mà mình quan tâm.

Chuyện này không có đáng gì đâu!”

Bạch Cẩm Sương mím môi, vẻ mặt cứng đờ.

Trong một lúc, cô không biết phải nên nói gì.

Cô thật sự thấy không quen khi Tần Vô Đoan đối xử tốt với cô hệt như hai năm trước! Rõ ràng là mối quan hệ của họ đã không còn như lúc đầu lâu rồi! Sao anh vẫn làm vậy chứ! Bạch Cẩm Sương cần cần môi, cô cố kìm nén tâm tình.

Tần Vô Đoan nhìn thấy cô không thoải mái, anh tự nhủ mọi việc nên làm từng bước từng bước một.

Anh chuyển chủ đề: “Tiếu Bạch, nghe nói bây giờ em đang làm việc tại Trang sức đá quý Hoàng Thùy?”

Bạch Cẩm Sương lơ đãng gật đầu: “Đúng vậy!”

Tần Vô Đoan nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân: “Vậy sau này nếu em có gặp phải chuyện gì thì đều có thể nhờ anh giúp đỡ, trong công ty có bị làm khó, cũng có thể tìm tới anh.

Ở Trang sức đá quý Hoàng Thùy anh cũng có.....

người quen “

Bạch Cẩm Sương há hốc mồm, nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói gì, cuối cùng khẽ ừ một tiếng rồi gật đầu một cách máy móc.

Sau khi ra khỏi thang máy, Tần Vô Đoan nói: “Tiểu Bạch, em đi cùng với các bạn học trước đi, anh có chút chuyện, lát nữa sẽ qua đó sau!”

Bạch Cẩm Sương biết hôm nay anh tổ chức bữa tiệc họp mặt, chắc chắn anh phải bận hơn cô nhiều.

Cô gật đầu một cái, nhìn Tần Vô Đoan rời đi.

Ánh mắt Lâm Kim Thư lóe lên, cô đột nhiên nói: “Tớ thấy anh ấy vẫn là gọi cậu là Tiểu Bạch! Tên này giống với tên con mèo con của cậu!”

Bạch Cẩm Sương sửng sốt: “Tớ thật sự cũng không để ý.

Chỉ là tên mèo con là do Mặc Tu Nhân đặt!”

Lâm Kim Thư trêu chọc: “Vậy Mặc Tu Nhân với Tần Vô Đoan có thần giao cách cảm trong chuyện đặt tên quá ha!”

Bạch Cẩm Sương chép miệng, không nói gì.

Lâm Kim Thư im lặng một lúc, muốn nói lại thôi: “Cẩm Sương, Tần Vô Đoan...

anh ấy không phải...

vẫn còn thích cậu đó chứt”

Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì giống như mèo bị giẫm lên đuôi, nhanh chóng phản bác: “Cậu đừng có nói bậy nói bạ, anh ấy trước giờ chưa từng thích tớ, thì làm sao nói là còn thích được!”

Lâm Kim Thư mím môi, không để ý đến phản ứng của Bạch Cẩm Sương: “Tớ thấy anh ấy giống hệt hai năm trước, cho nên tớ không thấy được là cậu bị tủi thân như vậy”

Giọng của Bạch Cẩm Sương có chút tê tái: “Có lẽ...

anh ấy chỉ chăm sóc tớ như một đứa em gái!”

Lâm Kim Thư sững sờ, nghĩ đến chuyện Tần Vô Đoan đã có vị hôn thê mà lại tốt với Bạch Cẩm Sương như vậy.

Cũng đúng...

Có lẽ thực sự chỉ coi là một cô em gái.

Lâm Kim Thư nhếch môi trêu chọc, kéo Bạch Cẩm Sương đi: “Chúng ta vào tìm bàn ngồi đi!”

Bạch Cẩm Sương gật đầu.

Buổi họp mặt của các cựu sinh viên hôm nay được tổ chức ở một khách sạn không lớn lắm, nhưng đủ để chứa tất các cựu sinh viên từng học chung trường trước đây! Phòng tiệc, phòng ăn còn có cả phòng hội nghị trên tầng cao nhất, tất cả đều được bố trí theo kiểu buffet.

Việc đi thang máy qua lại giữa ba phòng cũng rất thuận tiện.

Thậm chí còn có cả các phòng trống, thuận tiện cho những cựu sinh viên không thể về nhà vào buổi tối để họ có thể ở lại.

Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư bước vào phòng tiệc thì nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, sau khi ra ngoài xã hội, khí chất của mọi người dường như cũng thay đổi nhiều so với lúc còn ở trường.

Cuối cùng, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư tìm thấy một chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống.

Chỉ một lúc sau, rất nhiều cựu sinh viên đến ngồi trên ghế sô pha, mọi người cùng cười cười nói nói.

Lúc Tần Vô Đoan đi vào, rõ ràng có rất nhiều chỗ nghỉ ngơi, nhưng anh lại đi thẳng về phía Bạch Cẩm Sương.

Anh cười, nhìn Lâm Kim Thư, giọng nhẹ nhàng: “Bạn học Lâm, em cho tôi một chỗ ngồi được không?”

Lâm Kim Thư mim môi, gật đầu, đứng dậy ngồi ở một bên.

Tần Vô Đoan ngồi xuống bên cạnh Bạch Cẩm Sương, cơ thể Bạch Cẩm Sương lập tức trở nên cực kỳ cứng đờ.

Tạ Giác thấy vậy, chớp chớp mắt nhìn Tần Vô Đoan cười cười nói: “Hôm nay bọn tớ đến đây để giữ thông tin liên lạc với các bạn cựu học sinh.

Sau này sẽ giúp đỡ nhau trong công việc và cuộc sống, liên lạc với nhau nhiều hơn, cứ ngồi đây nói chuyện không thì không vui, không thì, chúng ta hãy chơi trò Quốc vương đi! “

Tần Vô Đoan bê ngoài là một người lịch thiệp, ăn nói rất tốt nhưng thực chất lại là người khó gần hơn bất kỳ ai.

Nói một câu thì dễ nhưng giao tâm thì khó.

Tuy nhiên, Tạ Giác được coi là bạn thân của Tần Vô Đoan, mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt.

Tần Vô Đoan không nói gì, ngâm tỏ ý anh đã đồng ý, những người khác trong phòng đều la lên, hỏi chơi trò này như thế nào.

Tạ Giác lấy ra một hộp xúc xắc: “Là thế này, chúng ta lắc xúc xắc, có sáu lượt tung xúc xắc, chúng ta lần lượt tung rồi đếm cộng lại, người có số lớn nhất sẽ là nước lớn, nhỏ nhất thì sẽ là nước nhỏ, tôi sẽ thay đổi luật chơi một chút, chúng ta tính theo vòng tròn, thay phiên nhau làm nhà cái, mỗi lần nhà cái đều có thể yêu cầu nước lớn và nước nhỏ cùng nhau làm một việc, nếu không muốn làm, thì phạt mười ly rượu, mọi người thấy sao?”

Nghe nói tới chơi trò chơi, bầu không khí đột nhiên trở nên nhiệt tình hơn, mọi người đều không có ý kiến gì.

Tạ Giác tung xúc xắc đầu tiên, một, hai, ba, bốn, năm, sáu lần! Tổng cộng được hai mươi ba điểm, không cao cũng không thấp.

Mọi người tiếp tục tung xúc xắc.

Khi đến lượt Bạch Cẩm Sương, cô đã đạt được số điểm thấp kỷ lục, một năm, một hai, tổng cộng là bảy điểm! Cô chỉ có thể câu mong là có người sẽ tung ra không hơn điểm sáu, nếu không, cô sẽ trở thành nước nhỏ.

Tần Vô Đoan nhận lấy xúc xắc rồi tung lên một cách thờ ơ.

Lỗ tai Tạ Giác hơi giật giật, nháy mắt với anh mấy cái, xúc xắc Tần Vô Đoan đứng lại.

Cuối cùng, sáu nhân sáu, vừa đúng ba mươi sáu, không nghi ngờ gì nữa anh chính là nước lớn.

Bạch Cẩm Sương há hốc miệng, nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

Sau khi tất cả những người kế tiếp tung xúc xắc xong hết, thì tất cả đều đạt điểm trong khoảng từ bảy đến ba mươi sáu.

Tạ Giác mập mờ cười một tiếng, cong môi nói: “Kiểu này...

Tôi sẽ không làm khó dễ hai người, nước nhỏ với nước lớn hôn nhau một cái, mọi người thấy sao?”

Loại trò đùa mập mờ này, mọi người đều muốn xem nhất, huống chỉ lại là Tần Vô Đoan.

Cơ hội kiểu này khó mà có được! Mọi người ồ lên: “Hôn đi, hôn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.