Chỉ trong nháy mắt, mặt Bạch Cao Minh đã tái như thịt luộc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán ông ta.
Mặc Tu Nhân lên tiếng: “Giám đốc Bạch, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”
Bạch Cao Minh cau chặt mày, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi bất chấp tất cả mà đáp lại: “Tôi có thể đưa đồ cho tổng giám đốc Mặc, nhưng phải chờ đến khi Linh Lan kết hôn cùng Cận Thần Huy rồi hẵng nói đến chuyện đó!”
Bạch Cao Minh là người thông minh, trong thành phố Trà Giang này, Lý Văn Hòa cũng không phải người bình thường, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, ông ta đã bị tố cáo với đầy đủ chứng cứ.
Điều này đã chứng minh thế lực của Mặc Tu Nhân mạnh đến mức nào, người thường nhất định không thể làm mếch lòng anh.
Mặc Tu Nhân cười Bạch Cao Minh vẻ mỉa mai, nghĩ Bạch Cao Minh cũng đã đe dọa Bạch Cấm Sương như vậy! Nhưng dù thế Anh đứng lên, để lại một câu: “Hôm nay bọn họ có thế lấy giấy chứng nhận luôn, hi vọng giám đốc Bạch không làm tôi thất vọng!” Mặc Tu Nhân nói xong thì đứng dậy rời đi.
Đến cửa sảnh, không biết anh lại nhớ tới chuyện gì mà đột nhiên dừng lại.
Anh vẫn đưa lưng về phía Bạch Cao Minh mà nói: “Đừng quấy rầy Bạch Cấm Sương nữa!” Dứt lời, anh quay người liếc xéo Bạch Cao Minh: “Giám đốc Bạch, tính tình tôi cũng không tốt lắm, nếu tôi biết giám đốc Bạch có hành động quá đáng, thì ông cũng biết hậu quả rồi đó!” Lưng Bạch Cao Minh toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên trong đời, có một người trẻ tuổi như vậy dọa ông sợ đến mất mật! Ông ta ngồi trong sảnh hồi lâu, đến khi lấy lại được cảm giác trên chân mới đứng dậy rời đi.
Mặc Tu Nhân rời khỏi sảnh, Triệu Văn Vương cũng nhanh nhẹn đi theo: “Tổng giám đốc Mặc, giờ chúng ta về công ty sao?” Mặc Tu Nhân không trả lời câu hỏi của anh ta, mà dặn dò ngược lại: “Cậu nói với nhà họ Cận kia một tiếng, nói với họ rằng tôi có thế thành toàn cho sự án mà họ nhắc đến trước đây, nhưng đổi lại, Cận Thần Huy và Bạch Linh Lan hôm nay phải đi làm giấy chứng nhận!” Nhà họ Cận là một trong số ít người hiểu rõ được thế lực thâm sâu của Mặc Tu Nhân, nếu không, họ đã chẳng đến nịnh hót Mặc Tu Nhân. Người khác sẽ cho rằng Mặc Tu Nhân cùng lắm cũng chỉ là một ông hoàng trong ngành trang sức.
Nhưng nhà họ Cận thì biết nhiều hơn một chút, dù họ vẫn không hiểu được thân phận thật của Mặc Tu Nhân, nhưng ở thành phố Trà Giang, các dự án lớn đều có liên quan đến Mặc Tu Nhân, điều này đã chứng minh rằng anh có thủ hạ ở cả hai giới chính trị và thương mại.
Mặc Tu Nhân có quyền quyết định. Triệu Văn Vương nghe Mặc Tu Nhân nói vậy thì vội vàng gật đầu: “Được, tôi sẽ làm ngay đây!” Mặc Tu nhân nghĩ thêm một lát rồi lại nói: “Hôm nay không đến công ty, tôi về nhà một chuyến! Nếu không có chuyện quan trọng thì đừng gọi cho tôi!” Triệu Văn Vương gật đầu, đưa mắt nhìn Mặc Tu Nhân rời đi.
Biệt thự số một Bắc Uyến.
Bạch Cấm Sương mới xin nghỉ nửa ngày, nhưng cô không biết bên ngoài đã có chuyện chấn động xảy ra. Khi nhận được cuộc gọi từ Vân Thành Nam, cô mới được người giúp việc đỡ xuống tầng, đang gọi Tiểu Bạch đến. Có lẽ Tiểu Bạch vẫn không vui vì hôm qua bị Mặc Tu Nhân xoa nắn, hôm nay cũng không muốn chơi với Bạch Cẩm Sương.
Nó nhảy lên bàn trà nhỏ, trừng mắt với Bạch Cẩm Sương. Đúng lúc này, Vân Thành Nam cũng gọi điện tới.
Bạch Cẩm Sương vừa nhìn Tiểu Bạch, vừa nhận điện thoại: “Chào viện trưởng Vân!” Giọng Vân Thành Nam có vẻ nặng nề: “Cẩm Sương, việc kết hôn giữa Lý Thanh và Cận Thân Huy có lễ phải đẹp đi rồi!” Bạch Cẩm Sương ngẩn người: “Sao lại thế?” Vân Thành Nam nói vẻ thương cảm: “Nhà họ Lý sụp đổ rồi, nhà họ Cận có lẽ sẽ không kết thông gia với nhà Lý đâu.
Bố của Lý Thanh - Lý Văn Hòa vừa bị bắt sáng nay, nghe nói là tham ô, nhận một số tiền hối lộ lớn, có lẽ cả đời sẽ phải mọt gông trong tù. Có lẽ chính bản thân ông ta cũng nhận thức được điều này nên đã tự vẫn trong tù.
Mẹ Lý Thanh biết chuyện, đã nhảy từ tòa nhà thương mại xuống, chết ngay tại chỗ!” Bạch Cẩm Sương chưa từng gặp phải chuyện như thế này, cô thấy đầu óc mình rối bời, cũng thấy thương cảm cho nhà kia. Hồi lâu sau cô mới mở miệng: “Gặp chuyện này, chắc hẳn Lý Thanh buồn lắm, anh đến an ủi cô ấy một chút đi!” Vân Thành Nam miễn cưỡng thở dài: “Giờ cũng không biết cô ta đi đâu rồi.
Sau khi mẹ cô ta chết, cô ta cũng im hơi lặng tiếng, không tham gia vào bất cứ chuyện gì nữa, giờ tôi cũng không liên lạc được với cô ấy.
Nhưng tôi lo lắng cho cô hơn, bố cô còn ép cô đi cầu xin Mặc Tu Nhân nữa không?” Bạch Cẩm Sương mím môi, vẻ mặt lo lắng: 'Không đâu, nhà họ Lý đã đến nước này, bố tôi cũng có thời cơ gả Bạch Lâm Linh cho Cận Thần Huy, ông ấy sẽ không làm khó tôi như trước nữa đâu!” Vân Thành Nam thấy cô nói cũng hợp lý: “Vậy thì tốt, cô... nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi giúp đỡ, tôi sẽ đi tìm Lý Thanh trước!” Bạch Cẩm Sương gật đầu, cô đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Nghĩ đến chuyện của nhà họ Lý, Bạch Cẩm Sương cũng thấy tỉnh táo lại, thật không ngờ, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhà họ Lý đã sụp đổ. Là người ngoài đứng xem, Bạch Cẩm Sương cũng thấy ưu tư lẫn lộn. Biến cố của nhà họ Lý xảy đến quá đột ngột, cũng khiến mạch suy nghĩ của Bạch Cẩm Sương bị đảo lộn, giờ cô muốn tìm được tin tức về mẹ, nhưng lại không biết phải thương lượng với Bạch Cao Minh kiểu gì. Bạch Cẩm Sương đang nghĩ thì chuông biệt thự bỗng vang lên. Người ngoài cửa kia có vẻ rất mất kiên nhẫn, bấm chuông liên tục, tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai.