Bạch Cầm Sương: Tớ thấy cậu là không hạ nổi mặt mũi xuống để xin lỗi. Sở dĩ viện trưởng Vân đóng cửa là bởi vì tức giận nên không muốn thấy cậu, mắt không thấy thì tâm không phiền. Nếu cậu thật sự biết lỗi thì nói xin lỗi cách một cách cửa cũng không phải là vấn đề gì lớn, còn không có tác dụng nữa thì cậu cũng có thể nhắn tin qua Zalo cho anh ta. Xét cho cùng cũng là do cậu không thật sự muốn xin lỗi mà thôi!
Tề Bạch Mai: Cẩm Sương, rốt cuộc cậu là bạn thân của tớ hay là của Vân Thành Nam thế! Không phải anh ta muốn mắt không thấy tâm không phiền sào, tớ như thế này chẳng phải là làm theo đúng ý anh ta, không quấy rầy anh ta sao! Hơn nữa, tớ cũng rất uất ức đấy, ít nhất là xuất phát điểm của tớ là ý tốt cơ mà!
Bạch Cẩm Sương: Cậu thật là! Tớ không biết trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì nữa. Cậu có từng nghĩ đến tại sao Vân Thành Nam phải cho bác sĩ Lưu cơ hội để thăng chức chưa? Đúng như những gì anh ta nói, có rất nhiều bác sĩ ở bệnh viện muốn đoạt được cái cơ hội thăng chức này!
Tề Bạch Mai: À... Việc này. Có thể là do anh ta không thích Lưu Chí Kiên nên muốn điều anh ta đi nơi khác!
Bạch Cẩm Sương. Cũng còn có chút đầu óc đó! Vậy cậu có biết tại sao Vân Thành Nam lại không thích bác sĩ Lưu không?
Tề Bạch Mai: Cái này còn phải nói sao, chắc chắn là do vào bữa cơm hôm trước Lưu Chí Kiên không cho Vân Thành Nam mặt mũi. Cậu không biết lúc ấy sắc mặt Vân Thành Nam khó coi như thế nào đâu!
Lâm Kim Thư:... Lần đầu tiên tớ thấy một người có EQ thấp như thế này đấy!
Bạch Cẩm Sương: Tớ cũng không biết phải nói gì nữa. Bạch Mai à, vậy cậu thật sự nghĩ Vân Thành Nam tức giận là bởi vì Lưu Chí Kiên sao?
Tề Bạch Mai: Không phải thế thì còn gì nữa? Cẩm Sương, rốt cuộc cậu với Lâm Kim Thư đang che che giấu giấu cái gì? Tớ có cảm giác như hai cậu đang cười nhạo tớ đấy!
Lâm Kim Thư: Chúng tớ không phải đang cười nhạo cậu. Chúng tớ chỉ cảm thấy cạn lời mà thôi!
Bạch Cẩm Sương: Đúng vậy, hai chúng tớ cạn lời rồi. Trái tim Vân Thành Nam mệt rồi, đây là những gì chúng tớ thầm cảm nhận được đó!
Tề Bạch Mai: Hình như các cậu đang chửi tớ. Rốt cuộc là các cậu muốn nói cái quái gì thế!
Bạch Cẩm Sương: Thôi được rồi, không chọc cậu nữa. Tớ và Lâm Kim Thư đều cảm thấy có thể là do Vân Thành Nam thích cậu, đúng lúc đó Lưu Chí Kiên lại theo đuổi cậu, tìm mọi cách để tán tỉnh, vậy nên Vân Thành Nam mới tức giận, không nhịn được nữa mà dùng biện pháp này để tiễn Lưu Chí Kiên đi. Dù sao vừa lúc Vân Thành Nam là một người có y đức lại vô cùng nhân hậu, bảo anh ta đi đối phó Lưu Chí Kiên thì thật là làm khó anh ta. Còn về việc ngày hôm nay anh ta nổi giận là thì hết 8 phần là bởi vì cậu xem anh ta là kẻ mang tội ác tày trời nên anh ta mới như thế mà thôi!
Tề Bạch Mai: Này... Cẩm Sương, từ khi nào mà cậu lại đi kể chuyện cười thế? Tớ thấy cậu chắc chắn là đang nói đùa. Sao Vân Thành Nam có thể thích tớ được chứ? Tớ đi sau mông anh ta lâu đến như vậy nhưng anh ta căn bản chưa bao giờ quan tâm đến tớ! Cậu và Lâm Kim Thư đã suy nghĩ quá nhiều rồi đó!
Bạch Cẩm Sương: Hừ, tớ giải thích với cậu nửa ngày rồi bây giờ cậu lại cho rằng suy nghĩ của cậu mới là đúng hay sao?
Tề Bạch Mai: Nếu không thì sao chứ? Theo tớ thấy, cậu và Lâm Kim Thư vẫn là chưa đủ hiểu biết về con người Vân Thành Nam bằng tớ rồi!
Lâm Kim Thư: Cẩm Sương, cậu đừng nói nữa, vô ích thôi! Cậu ấy đang nhốt mình trong lồng sắt, cố tình không muốn chui ra ngoài!
Bạch Cầm Sương. Cũng đúng. Vậy cậu cứ giữ nguyên lập trường của mình đi, tốt nhất là cả đời này cũng đừng thay đổi!
Tề Bạch Mai:...
Tại nơi ở của Tề Bạch Mai.
Tề Bạch Mai dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào nhật ký trò chuyện, kéo đến chỗ tin nhắn của Bạch Cầm Sương, đọc lại lần nữa.
Đôi mắt cô ấy sáng rực, trong lòng có chút thấp thỏm. Chẳng lẽ là cô ấy đã quá cứng đầu và sự thật giống như lời Cẩm Sương nói sao?
Nhưng mà, không nên như vậy. Thái độ của Vân Thành Nam đối với cô ấy vẫn luôn giống như khi hai người mới quen biết nhau vậy. Anh ta chưa bao giờ để ý đến cô ấy cả!
Thế nên làm sao anh ta có thể thích cô ấy được cơ chứ?
Tuy Nhiên lời của Bạch Cẩm Sương vẫn khiến cho tâm trí cô ấy trở nên rối bời!
Tề Bạch Mai nhịn không vò vò tóc. Đúng ra cô không nên tâm sự với Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư mới phải! Thật là phiền phức!
Nước Z, ở một thành phố khí hậu nhiệt đới nào đó.
Đàm Phi Tuấn bước vào nhà hàng xóm sát bên cạnh.
Ông ta vừa mới vào cửa, một người phụ nữ dịu dàng ngẩng đầu nói với ông ta: “Phi Tuấn, sao ông lại đến đây?”
Đàm Phi Tuấn cầm trên tay một tập hồ sơ. Hai ngày nay, ông ta cứ mãi vội vàng đi xét nghiệm ADN cho Bạch Cầm Sương và Đỗ Yến Oanh, mặc dù xin nghỉ phép trở về nhưng ông ta vẫn điều tra ra được Bạch Cẩm Sương là người ở thành phố Trà Giang.
Thế nhưng ông ta cũng không dám tùy tiện khẳng định, chỉ có thể đợi đến khi có kết quả cuối cùng rồi mới quyết định có nên nói sự thật với Đỗ Yến Oanh hay không.
Bây giờ đã có kết quả rồi!
Đàm Phi Tuần hít sâu một hơi, đi tới ngồi xuống sô pha, đưa tập hồ sơ trong tay cho Đỗ Yến Oanh: “Tôi muốn cho bà xem cái này!”.
Đỗ Yến Oanh biển sắc: “Cái gì thế, sao ông lại thần bí vậy chứ!”
Đàm Phi Tuấn khẽ nâng cằm: "Xem rồi sẽ biết. Bà xem trước đi, những việc còn lại, nếu bà muốn biết thêm điều gì, tôi sẽ nói hết mấy chuyện hai ngày nay tôi tra được cho bà nghe!”
Nghe vậy, vẻ mặt Đỗ Yến Oanh thay đổi.
Bà ta mím chặt môi, mở ra tập hồ sơ, khi nhìn thấy mấy chữ “Kết quả xét nghiệm ADN”, bà ta lập tức biển sắc.
Bà ta nhanh chóng lật xem phiếu xét nghiệm ADN, ngay khi bà ta thấy tên của mình và Bạch Cẩm Sương và kết quả giám định cuối cùng, đôi mắt bà ta lập tức đỏ ửng lên.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Đàm Phi Tuấn: “Vậy... Ông đã giúp tôi tìm được con bé rồi, có đúng không?”
Đàm Phi Tuần nhấp môi, trịnh trọng gật đầu: “Tìm được rồi! Lần này tôi đi nghỉ dưỡng ở hải đảo, tôi tình cờ gặp được con bé. Tôi ngửi thấy mùi hương liệu quen thuộc trên người con bé và cả khuôn mặt giống bà y như đúc, tôi lập tức sinh nghi. Tôi tìm cách lấy được một sợi tóc của con bé rồi trở về đem đi làm xét nghiệm ADN, kết quả xét nghiệm tôi vừa mới nhận được hôm nay đây!”
Nghe vậy, bàn tay cầm tờ báo cáo giám định của Đỗ Yến ánh run run: “Con bé đang ở đâu vậy?”
Đàm Phi Tuấn nói: “Con bé đang ở Trà Giang!” Đồng tư của Đỗ Yến Oanh co rụt lại, cảm thấy có chút khiếp sợ.
Tuy mấy năm nay bà ta ở nước Z nhưng bà ta đã đi khắp tất cả các thành phố lớn nhỏ trong nước. Bà ta muốn tìm ra con gái ruột của mình.
Thế nhưng bà ta làm thế nào cũng không ngờ rằng con gái mình vẫn còn ở tại thành phố mà con bé bị lưu lạc năm xư.
Nước mắt bà ta lập tức trào ra. Đỗ Yến Oanh quay đầu đi, nhịn không được đưa tay xoa xoa đôi mắt: “Bây giờ tôi lập tức sẽ đặt vé máy bay về nước!”
Đàm Phi Tuần nhìn bà ta đầy bất đắc dĩ: "Tôi đi cùng với bà!”
Đỗ Yến anh lắc đầu: “Ông vẫn đừng nên đi thì hơn. Tôi nghe nói Đỗ Thanh Vy cũng đã trở về Trà Giang. Nếu bây giờ ông về đó thì sẽ khiến Thục Nhã suy nghĩ nhiều!”.
Năm đó, Đàm Phi Tuấn ái mộ Đỗ Thanh Vy nhưng Đỗ Thanh Vy vẫn luôn hờ hững với ông ta, tìm cách lợi dụng ông ta.
Mãi đến sau này, Đàm Phi Tuấn hoàn toàn nản lòng thoái chí, gặp gỡ Lý Thục Nhã, hai người kết hôn, sau đó sinh ra Đàm Phi Vů.
Kết quả, Đỗ Thanh Vy lại không cam lòng khi thấy cảnh người vẫn luôn ái mộ mình lại bị Lý Thục Nhã cướp mất. Bà ta sử dụng trò cũ, muốn dùng mấy biện pháp mà ta đã làm tính kế Đàm Phi Tuấn để phá hoại hôn nhân của ông ta và Lý Thục Nhã. . Ủng hộ chính chủ vào ngay { TRÙMTRUYỆN .N E T }
Cuối cùng, Đàm Phi Tuấn vì muốn Lý Thục Nhã yên tâm nên đã ra nước ngoài, hơn nữa còn che giấu tung tích của mình.
Ông ta và Đỗ Yến Oanh cũng là gặp nhau ở nước ngoài.
Đàm Phi Tuấn nghe thấy những lời này, cười khẽ, nói: “Thục Nhã sẽ hiểu cho tôi thôi, hơn nữa năm đó tôi cũng có lỗi với bà, cùng bà trở về nước cũng là điều tất nhiên rồi. Phi Vũ cũng sẽ về cùng chúng ta, xem như là giúp mẹ nó trông chừng tôi!”
Nghe vậy, trên khuôn mặt buồn bã của Đỗ Yến Oanh cũng lộ ra chút ý cười: “Thế cũng tốt, chẳng qua, ông cũng đừng cử để chuyện năm đó trong lòng mãi. Ông không có lỗi với tôi, là do Đỗ Thanh Vy đã lợi dụng ông thôi mà!”
Đàm Phi Tuấn nghe thế, cười khổ lắc đầu, cũng không phản bác, chỉ nói: “Lần này về nước bà có ý định sẽ gặp lại Đình Nguyên không?”